QUẤN LẤY KHÔNG BUÔNG - Trang 162

Thật ra...không lạnh lùng tí nào.

Dường như anh cảm giác được, cúi đầu xuống nhìn, ánh mắt đen

nhánh tràn đầy cảm giác áp lực.

Tinh Nhan không hề ngại ngùng, cười hì hì, biết rõ nhưng vẫn cứ hỏi,

"Em nhớ là anh đã cứu em...anh là?"

Bà Thịnh dừng một lát rồi nói, "Đây là A Ngự!"

Bà ta nói xong liền đứng dậy, vẻ mặt vui vẻ bảo người làm lấy thêm

một bộ chén đũa, sâu xa nói, "A Ngự, con rốt cục cũng chịu xuống ăn cơm
rồi, dù cho con có giận dì thì cũng phải lo cho sức khỏe của mình chứ..."

Giọng điệu cứ như một bà mẹ hiền từ.

Nhưng mọi người ở đây, ngoại trừ cô công chúa nhỏ ra thì ai cũng

nhận ra sự châm chọc của bà ta.

Người đàn ông mím môi, cúi đầu nhìn phản ứng của Tinh Nhan.

Công chúa nhỏ tựa như không hiểu, ánh mắt nhìn anh chăm chú, kéo

dài giọng, "Hóa ra là anh cả..."

Cô phát âm rất rõ ràng, nhưng không hiểu nhả chữ thế nào, hai từ anh

cả như uốn lượn trên đầu lưỡi, mềm mại, mập mờ vô cùng.

Con ngươi phản chiếu hình ảnh của cô nhóc, hàng chân mày của anh

bỗng chốc nhíu lại.

Bà Thịnh hơi nhạy cảm, cảm thấy không khí giữa hai người không

được bình thường, vội xen ngang vào, "Mau ngồi xuống ăn cơm nào."

Sự mờ ám khó hiểu bỗng chốc bị cắt đứt, anh dời mắt sang chỗ khác,

nhìn tình hình trên bàn ăn, vẻ mặt không thay đổi kéo ghế ngồi xuống cạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.