hay những trí nhớ đó được vô tình tạo ra hay thay đổi bởi chính các câu hỏi
tâm lý trong liệu pháp đó.
Tóm lại là cú pháp đặt câu hay những cách thức khác có thể định hướng
suy nghĩ và ảnh hưởng rất nhiều đến trọng tâm tư duy của chúng ta.
Những tín hiệu không lời
Quảng cáo gửi tín hiệu vào cho tâm trí chúng ta và định hướng suy nghĩ
thông tin nào cần được xem là mới và thông tin nào cần được xem là đã biết.
Khi chúng ta nghe một mẩu quảng cáo radio, mức độ nhấn giọng của từng
phần trong câu sẽ báo hiệu cho ta biết đâu là thông tin mới và đâu là thông
tin đã biết.
Với những ấn phẩm in hoặc các mẩu quảng cáo báo chí thì cú pháp đặt
câu và cả phần hình ảnh sẽ cho ta những gợi ý. Chẳng hạn, so với bổ ngữ, vị
ngữ thường báo hiệu đấy là thông tin mới và sẽ kêu gọi sự tập trung tư duy
nhiều hơn. Thử xem xét tuyên bố sau ‘Fab Total Clean nay dịu nhẹ hơn’.
Tính chất ‘dịu nhẹ hơn’ là thông tin mang tín hiệu thông tin mới.
Vị ngữ (như ‘dịu nhẹ hơn’) thường báo hiệu đó là thông tin mới. Trái lại,
bổ ngữ lại báo hiệu điều ngược lại. Nó báo hiệu thông tin đã biết. Ví dụ, thử
xem xét tuyên bố sau ‘Fab dịu nhẹ hơn mang lại sự sạch sẽ hoàn hảo’. Trong
trường hợp này, thông tin được báo hiệu là thông tin mới là ‘Fab mang lại sự
sạch sẽ hoàn hảo’. Thuộc tính ‘dịu nhẹ hơn’ vẫn được truyền đạt, nhưng lần
này ở vị trí bổ ngữ. Trong vị trí bổ ngữ, việc Fab dịu nhẹ hơn được định vị
như là thông tin sẵn có – thông tin chúng ta biết từ trước. Vì thế, cùng một
thông tin, nhưng bổ ngữ giúp truyền đạt theo cách nhanh chóng và ngẫu
nhiên hơn mà không tập trung vào khía cạnh mới mẻ của thông tin.
Trong chương trước, chúng ta đã thấy sự khác biệt giữa cách tâm trí tư duy
quảng cáo xây dựng hình ảnh hay trải nghiệm hình ảnh và cách nó tư duy các
mẩu quảng cáo mang tính thông tin. Trong chương này, chúng ta đã thấy
thông tin trong quảng cáo cũng được tư duy theo nhiều cách khác nhau, tùy
thuộc vào việc thông tin đó được truyền đạt trực tiếp hay gián tiếp đến mức
độ nào. Điều đáng chú ý ở đây là sự dịch chuyển ‘trọng tâm tư duy’ từ những