QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 12

“Khá ngon, thực đó!” Y uống chén thứ hai trong một hớp dài. Đào Cam
cũng làm theo, đoạn cười sảng khoái.

Nam nhân râu ria xồm xoàm đứng tại quầy thu ngân đã quan sát họ nãy giờ.
Hắn đếm số chén họ uống. Khi thấy hai bằng hữu bắt đầu một tuần rượu
nữa, đến chén thứ sáu, hắn dợm chân định rời khỏi quầy. Nhưng khi mắt hắn
chạm phải tên lùn thì hắn liền khựng lại. Gã đại hán ngồi tại bàn kế bên vốn
đang dõi theo cả nam nhân râu rậm lẫn tên lùn qua khóe mắt sụp mí, giờ đây
đã ngồi thẳng dậy. Hắn trầm ngâm vuốt chòm râu quai nón ngắn ngủn được
cắt tỉa gọn gàng.

Kiều Thái đặt chén rượu trống rỗng xuống. Y vỗ bàn tay to bản lên bờ vai
xương xẩu của vị bằng hữu và nói với một nụ cười nhăn nhở:

“Ta không thích ở thành này, chẳng chịu nổi thứ thời tiết oi bức chết tiệt,
càng không ưa các tửu điếm hôi thối ở đây. Nhưng ơn trời là có hảo tửu, dù
sao thì cũng thật vui khi đi ra ngoài để thực thi công vụ. Còn huynh thì sao,
Đào huynh?”

“Ta cũng phát ngán chốn kinh thành rồi.” Đào Cam đáp. “Cẩn thận, kim bài
của đệ lộ ra kìa.”

Kiều Thái kéo hai vạt áo lại. Nhưng nam nhân râu rậm tại quầy đã thoáng
thấy tấm kim bài, môi hắn cong lên một nụ cười thỏa mãn. Sau đó, mặt hắn
lại xịu xuống khi trông thấy một tên Đại Thực chít khăn xanh với con mắt
trái bị lác bước vào để nhập bọn cùng tên lùn. Nam nhân râu rậm quay lại
quầy và ra hiệu cho chủ quán rót rượu vào chén của hắn.

“Trời cao chứng giám, ta không phù hợp với chức Đô úy phô trương chút
nào!” Kiều Thái vừa rót đầy lại chén rượu của mình vừa kêu lên. “Bây giờ
cũng đã bốn năm trôi qua rồi, huynh nhớ chứ! Huynh nên xem qua chiếc
giường mà đáng lẽ ta phải ngủ trên đó! Gối lụa, khăn trải giường cũng bằng
lụa và màn cửa bằng gấm thêu kim tuyến! Chúng khiến ta cảm thấy mình
như một kỹ nữ tuổi hoa vậy! Huynh biết ta làm gì mỗi khi đêm xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.