QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 13

không? Ta lôi manh chiếu sậy giấu sau giường ra, trải xuống nền nhà và đặt
mình xuống đó ngủ một giấc ngon lành! Chỉ phiền một nỗi là mỗi sáng ta
phải vò nhàu chăn gối trên giường một chút, để giữ thể diện trước đám nô
bộc, huynh hiểu không!”

Kiều Thái cười ha hả đầy hào sảng. Đào Cam cũng thế. Trong lúc tâm trạng
sảng khoái, họ không nhận ra tiếng cười của mình quá lớn. Cuộc trò chuyện
dừng lại; đám khách mặt mũi sưng sỉa, im lặng nhìn chằm chằm vào cánh
cửa. Tên lùn đang giận dữ quát mắng tên tiểu nhị đứng khoanh tay trước
bàn. Đại hán kia cũng dõi theo họ, rồi lại hướng ánh nhìn chằm chằm về
phía nam nhân đứng cạnh quầy.

“Còn ta”, Đào Cam vừa nói vừa cười toe toét đầy ranh mãnh, “tối nay ta có
thể bình yên mà ngủ ngon lành trên căn gác mái nhỏ bé. Ta không cần phải
xua đuổi mấy tỳ nữ trẻ trung mà tên quản gia đem đến. Gã vô lại ấy vẫn nuôi
hy vọng ngày nào đó sẽ bán được cho ta một ả về làm thiếp!”

“Sao huynh không bảo tên khốn ấy thôi giở cái trò vô vị đó nữa? Đây, cạn
thêm một chén nào!”

“Làm vậy sẽ tiết kiệm ngân lượng, bằng hữu à! Đám tiện nữ đó đến làm việc
không công, mong muốn tóm được gã độc thân già nua giàu có này, đệ hiểu
không!” Đào Cam uống cạn chén, rồi lại rót vào, “May sao ta và Kiều đệ
đây không phải là loại nam nhân thích thành gia lập thất! Không như vị bằng
hữu Mã Vinh của chúng ta!”

“Đừng đề cập đến gã khốn khổ ấy nữa!” Kiều Thái la lên. “Nghĩ mà xem,
sau khi cưới hai tỷ muội song sinh từ bốn năm trước, giờ y đã có đến sáu nhi
tử và hai nhi nữ! Điều đó đã khiến niềm hoan lạc của một đấng nam nhi bị
hạ thấp thành những công việc lao tâm khổ tứ! Dạo này y còn ngại chẳng
dám về nhà khi say xỉn. Huynh có…”

Y bất chợt ngưng bặt, kinh ngạc nhìn ra phía vụ lùm xùm gần cửa quán. Tên
lùn xấu xí và gã Đại Thực đã nhổm dậy. Gương mặt đỏ phừng phừng giận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.