QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 14

dữ, bọn chúng bắt đầu chửi rủa tên tiểu nhị đang cố quát tháo át tiếng đối
phương. Những vị khách khác nhìn cảnh ấy với vẻ mặt dửng dưng. Đột
nhiên, gã Đại Thực mò lấy con dao găm. Tên lùn nhanh chóng giữ tay hắn
lại và kéo ra ngoài. Tiểu nhị chộp lấy chén rượu của tên lùn và ném theo
hắn. Nó vỡ tan thành nhiều mảnh trên nền đá cuội. Tiếng thì thầm tán đồng
vang lên từ đám đông.

“Ở đây họ không thích người Đại Thực.” Kiều Thái bình phẩm. Nam nhân
ngồi ở bàn bên xoay đầu lại. “Không, chúng không phải là người Đại Thực
đâu.” Hắn nói rành mạch với họ bằng giọng miền Bắc. “Nhưng các hạ nói
đúng, chúng ta cũng chẳng ưa nổi đám người Đại Thực ở đây. Sao chúng lại
đến nơi này nhỉ? Dù gì chúng cũng không uống được rượu của chúng ta. Tín
ngưỡng của chúng không cho phép.”

“Mấy tên da đen cặn bã ấy lỡ mất những thứ tuyệt hảo nhất trần đời rồi!”
Kiều Thái nói, miệng cười toe toét. “Cùng uống chung với bọn ta một tuần
rượu nào!” Khi kẻ lạ mặt mỉm cười và kéo ghế tiến đến gần bàn của hai
người, Kiều Thái hỏi, “Các hạ đến từ phương Bắc xa xôi à?”

“Không, tại hạ vốn sinh ra và lớn lên trên vùng đất Quảng Châu này. Nhưng
tại hạ đã ngao du sơn thủy nhiều nơi, mà thân là một kẻ phiêu bạt chốn
giang hồ thì tất phải học nhiều thứ tiếng. Hai vị thấy đó, tại hạ là một thuyền
trưởng. Tiện đây xin giới thiệu, tại hạ là Nghê Thiên Tế. Điều gì mang các
vị xuống đến nơi này?”

“Chúng ta chỉ ghé ngang qua chốn đây thôi.” Đào Cam giải thích. “Chúng ta
là tùy tùng của một vị quan khâm sai đang đi tuần ở phủ này.”

Viên thuyền trưởng nhìn Kiều Thái vẻ thận trọng.

“Tại hạ cứ tưởng hai vị ở trong quân đội.”

“Ta chỉ biết múa vài đường quyền kiếm, như là thú vui mà thôi.” Kiều Thái
thản nhiên nói. “Các hạ cũng có hứng thú à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.