QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 67

“Làm cách quái nào mà bọn họ có thể diễn đạt những suy nghĩ của mình chỉ
vỏn vẹn trong hai mươi tám chữ chứ?” Kiều Thái khẽ hỏi họ Diêu.

“Họ chẳng có nhiều suy nghĩ để mà diễn đạt đâu!” Họ Diêu thầm thì, khẽ
cười.

“Đồ ăn tới rồi đây ạ!”

Một tiểu tử Đại Thực bưng một chiếc khay lớn bằng đồng chạm trổ tiến vào.
Bên trên đó để nhiều gà rán, một cái bình và ba cái chén tráng men màu mè.
Sau khi rót ra một thứ rượu vô sắc, tiểu tử cáo lui. Mãn Tốc Nhi nâng chén
của mình lên và trang trọng nói:

“Chào mừng đến tệ xá!”

Kiều Thái uống xong và nhận ra thứ rượu nồng này khi được thêm hương vị
của hạt hồi vào sẽ tạo ra vị khá ngon. Món gà ngửi mùi rất hấp dẫn, nhưng y
không biết làm sao mà ăn được vì chẳng thấy đôi đũa nào cả. Sau khi thêm
một vài tuần rượu, nhìn thấy Mãn Tốc Nhi và Diêu Thái Khai xé gà bằng tay
trần, y liền bắt chước theo. Y cắn một miếng đùi, nhận ra hương vị của nó
thật tuyệt hảo. Sau món gà là một đĩa đầy ắp cơm nấu nghệ chiên với thịt
cừu thái lát, nho khô và quả hạnh. Kiều Thái cũng thích món đó, y thưởng
thức nó theo kiểu của những vị khách khác - dùng tay nhào cơm thành từng
nắm. Sau khi rửa tay bằng thứ nước ướp hương hoa trong cái chậu do một
nô bộc bưng tới, y dựa lưng vào gối, nở một nụ cười lớn đầy vẻ thỏa mãn,
đoạn nói:

“Quả là ngon! Chúng ta hãy dùng thêm một tuần rượu khác nữa nào!” Sau
khi họ cạn chén, y nói với Mãn Tốc Nhi:

“Chúng ta đều là hàng xóm láng giềng mà, các vị biết đó! Hiện ta đang ngụ
ở lữ điếm Ngũ Tiên. Hãy kể cho ta nghe nào, có phải tất cả đồng hương của
ngươi đều đang sống ở khu vực đặc biệt này không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.