QUẢNG CHÂU ÁN - Trang 86

đặc biệt tới những nam nhân đi ngang qua lối này, nên có lẽ nàng đã nhìn
thấy y rồi. Một nam nhân cao ráo, anh tuấn, tuổi trạc ba mươi với dáng vẻ
đường đường. Y có hàng ria mép nhỏ, không có râu hay tóc mai gì cả.”

“Ngài đến chậm mất một ngày rồi!” Nữ nhân nói. “Kẻ ấy đã tới đây vào tối
qua cũng vào khoảng thời gian này. Cứ đi vòng quanh như thể y đang tìm
kiếm ai đó.”

“Nàng có nói chuyện với y không?”

“Dĩ nhiên là có chứ, ngài biết mà! Thiếp luôn để mắt coi chừng những khách
nhân đến từ phương Bắc. Và như ngài nói, kẻ ấy rất khôi ngô tuấn tú. Nhưng
thiếp phải nói là cách ăn mặc của y khá xoàng xĩnh. Dù vậy, thiếp vẫn tiến
lại gần. Y có thể có tấm thân này chỉ bằng nửa giá. Xui rủi thay, y cứ bước
về phía ngôi chùa mà không thèm nhìn đến thiếp lần thứ hai. Tên khốn ngạo
mạn đó! Còn ngài hoàn toàn khác với y, ngài thật tử tế! Thiếp biết ngay
khi…”

Địch Công cắt ngang, “Hôm nay nàng có nhìn thấy y không?”

“Không, thiếp không thấy. Đó là lý do tại sao thiếp nói ngài tới quá trễ. À,
ngài vẫn còn có thiếp mà. Bây giờ chúng ta sẽ ghé qua kỹ quán chứ? Thiếp
có thể trình diễn vài điệu múa của tộc Đản cho ngài thưởng lãm, nếu ngài
thích.”

“Bây giờ không phải lúc. Dù gì ta vẫn muốn đi tìm bằng hữu của mình trong
ngôi chùa. Hãy cho ta biết danh tính và địa chỉ của nàng, có thể ta sẽ viếng
thăm nàng sau. Còn đây là khoản tiền trả trước của ta.”

Mỉm cười hạnh phúc, ả nói tên con phố mình đang sinh sống cho ông nghe.
Địch Công ra đến quầy, mượn tiểu nhị một cây bút lông rồi ghi nhanh địa
chỉ lên mảnh giấy. Sau đó, ông trả tiền, từ biệt ả rồi tản bộ về phía ngôi
chùa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.