Bãi sa mạc không thay đổi, những người da đỏ cũng vậy. Chính bà đã thay
đổi, hay nói đúng hơn, tinh thần của bà đã thay đổi, tạo cho bà một thời kỳ
thú vị nhất trong đời bà. Cái thế giới bà khám phá ra kích thích bà viết một
cuốn sách tả nó.
Bà dã biết nhìn qua song sắt nhà tù và bà đã biết ngắm sao lóng lánh trên
trời".
Bà Thehna Thomas đã khám phá ra một sự thực nghìn xưa, đã được dân Hy
Lạp đem ra dạy đời, 500 năm trước Thiên Chúa Giáo giáng sinh: "Những
cái gì hoàn hảo nhất là những cái khó được nhất".
Cách đây mấy năm, khi tới một vùng hẻo lánh miền Floride, tôi đã làm
quen với một trịa chủ. ÔNg ta cũng biết pha một ly nước ngon bằng trai
chanh độc., Khi lần đầu thấy khoảng đất mới đã mua được, ông hết sức thất
vọng. Đất không màu, trông cây không được mà nuôi heo cũng không
được. Chằng cây nào mọc được ở đó, ngoài một cây sồi quắt queo và chẳng
vật nào sống ở đó được, trừ hàng đàn rắn độc. Sau ông nghĩ ra một cách
làm cho cái khu đất cằn cỗi, phải chủ ấy thành một xí nghiệp phồn thịnh;
ông nuôn rắn làm thịt, đóng hộp bán. Lần tới thăm ông, tôi nhận thấy mỗi
năm có đến hai vạn du khách đến xem sở nuôi rắn của ông. Công cuộc buôn
bán thật là phát đạt. Mỗi tuần, hàng ngàn lo mọc rắn được gởi đi đến những
phòng thí nghiệm chuyên môn chế thuốc viên trư nọc rắn độc; da rắn được
mia với giá cắt cổ để đóng giày, làm ví bán cho các bà các cố sang trong ở
tỉnh thành; còn thịt rắn đóng hộp thì được gởi từng tàu đến những thị trường
ở khắp nơi. Tôi có mia được một tấm hình chụp các nhà trong trại, cái làng
nhở mới mọc, hãng diện với caí tên "Serphentville, Froride" và gởi nó để
biếu người đã biết cách pha một ly nước ngon bằng một trái chanh thật độc.
Trong cuộc tra cứu tâm lý những nhân vật hiện tại và quá khứ của Hoa Kỳ;
tôi may mắn gặp được nhiều người đã biết cách "chuyển bại thành thắng".
ÔNg William Bolitho, tác giả cuốn "Mười hai người thắng Thần" tóm tắt
nguyên tắc trên này như vầy: "Điều cần thiết ở đời là không phải biết lợi
dụng những thát thế mới là điều cần thiết. Muốn được vậy, phải thông minh
và chính cái thiên tư đó phân biệt khôn với kẻ ngốc.
ÔNg Bolitho viết câu ấy sau khi bị cưa một chân vì ta nạn xe lửa. Nhưng tôi