QUẲNG GÁNH LO ĐI VÀ VUI SỐNG - Trang 117

minh, hay hơn nữa, của một triết gia và cũng lần đầu tôi thấy chân giá trị
của mọi vật. Tôi bắt đầu hiểu rằng nhiều mục đích tôi theo đuổi từ trước
chẳng bõ công chút nào hết".
ÔNg đọc sách và nhiễm được thú nghiên cứu những vấn đề chính trị kinh tế
và xã hội. Ông khổ công tra cứu đến nỗi chẳng thấy mấy lúc ông đã có thể
diễn thuyệt và thảo luận về những vấn đề đó, dù không lúc nào ông rời
chiếc ghế có bánh xe. Ông bắt đầu quen nhiều người, và nhiều người cũng
bắt đầu biết ông. Và nay ông Ben Fortson, người tàn tật ấy, là Thống đốc
của Tiểu Bang Georrgie!
Ba mươi lăm năm làm nghề dạy người lớn ở Nữu Ước, tôi nhận thấy một
phần đông học trò của tôi tiếc đã không được xuất thân do một Đại học
đường. Họ cho rằng không được mài đũng quần ghế một Đại Học đường là
một điều bất lợi. Điều đó chỉ đúng một phần thôi vì tôi biết nhiều người địa
vị rất cao mà không hề đặt chân vào một trường Đại Học. Vì vậy, nhiều lần
tôi kể cho họ nghe chuyện một ông không được học hết những lớp sơ đẳng
trường làng mà cũng nên danh. Ông là con một nhà cực nghèo. Khi cha ông
qua đời, các bạn bè phải góp tiền lại mua giúp cho cỗ quan tài. Còn mẹ ông
phải đi làm mười giờ một ngày tại một xưởng máy chế dù. Không những
vậy, bà lại còn đem việc về nhà làm thêm đến tận nửa đêm.
Tuy sinh sống trong cảnh bần bàn, nhưng từ nhỏ, ông đã rất ham mê đóng
kịch. ÔNg gia nhập một gánh hát tài tử do linh mục làng ông điều khiển.
Mặc dầu duễn trước một số công chúng ít ỏi, nhưng được trầm trồ khen
ngợi, ông cũng cảm thấy khoái trá mênh mông, nên nhất định sẽ trở thành
một diễn giả. Rồi từ một diễn giả về những vấn đề thuộc kịch trường, ông
trở thành một diễn giả về những vấn đề chính trị. Năm ba mươi tuổi, ông
được cử vào Hội đồng lập pháp Tiểu bang Nữu Ước. Nhưng sức học quá
thô thiển của ông không xứng với một địa vị khó khăn như vậy. ÔNg phải
nghiên cứu tỉ mỉ những bản tài liệu dài và phức tạp khả dĩ đủ hiểu để biết
đường mà biểu diễn quyết chống hay thuật. Khi người ta bầu ông vào Uỷ
ban kiểm lâm, ông, một người chưa bao giờ trông thấy rừng tất lo sợ. Ông
lại ngạc nhiên hơn nữa khi ông biết chút gì về ngành tài chính. ÔNg thú thật
với tôi hổi đó ông chán nản đến nỗi muốn xin từ chức ngay, nếu ông khong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.