QUẲNG GÁNH LO ĐI VÀ VUI SỐNG - Trang 120

Khi bắt đầu viết cuốn sách này, tôi đặt một giải thưởng 200 mỹ kim cho

tác giả nào viết được một truyện ích lợi và hứng thú nhất với nhan đề: "Tôi
đã thắng được ưu phiền cách nào?".
Ban giám khảo cuộc thi đó có: Eddie Rickenbacker, Chủ tịch Hãng hàng
không Eastern Air Lines, Bác sĩ Stewart, W. Mc. Clelland ở Đại học đường
Lincoln Memorial, và H.V. Kaltonborn, Bình phẩm viên của Đài phát thanh
Nữu Ước. CHúng tôi nhận được hai truyện tuyệt hay, tới nỗi không sao
phân biệt được hơn kém. Bởi vậy chúng tôi chai giải thưởng làm hai.
Truyện dưới đây, của ông C.R. Burton, là một trong hai truyện ấy.
"Má tôi bỏ nhà tôi hồi chín tuổi và ba tôi mất hồi tôi có 12 tuổi. Ba tôi bị
bất đắc kỳ tử, còn má toi thì từ bỏ nhà đi, cách đây 19 năm, tôi không được
gặp, cả hai đứa em gán nhỏ má tôi dắt theo cũng biệt dạng. Trong bảy năm
đầu, tôi không nhận được bức thư nào của mẹ hết. Trước khi ấy, Người có
sang chung với một tiệm cà phê trong một tỉnh nhỏ ở Mixssouri, và trong
khi người bận đi buôn bán ở nơi khác, thì người bạn kia liền sang tiệm cà
phê lại cho người khác rồi bỏ trốn mất. Một người bạn thân đánh dây thép
gọi ba tôi về ngay; và trong khi vội vàng, bà tôi chẳng may bị xe hơi cán ở
Salines. Hai người cô tôi, vừa già, vừa nghèo, vừa hay đau, nhận nuôi ba
đứa trong số năm anh em chúng tôi. Nhưng không ai chịu nuôi tôi và em tôi
hết.
Chúng tôi bơ vơ trong tỉnh. Chúng tôi rất lo bị người đời đãi chúng tôi như
thường đã những đứa trẻ mồ côi. Nỗi lo đó hiện thực ngay. Trong một thời
gian ngắn, tôi sống nhờ một gia đình nghèo trong tỉnh. Nhưng thời buổi khó
khăn, vì ân nhân của tôi mất việc, không muôi tôi tại trại ruộng, cách tỉnh
độ 13 cây số. Ông Loftin dắt tôi về nuôi tại trại ruộng, cách tỉnh độ 13 cây.
Ông Loftin 70 tuổi và đau, nằm ở giường hoài. Ông biểu tôi: "Hễ không nói
dối, không ăn cắp và bảo gì làm nấy thì ở mãi được". Tôi thuộc lời ấy như
lời Thánh kinh và theo đúng như vậy. Tôi được đi học, nhưng ngay tuần
đầu, mỗi lần trở về nhà, la khóc khổ sở. Những bạn học chọc ghẹo, chế giễu
cái mũi lớn của tôi, bảo tôi là đồ ngu và kêu tôi là thằng "mồ côi thò lò mũi
xanh". Tức giận quá tôi muốn đánh tụi nó, nhưng ông Loftin khuyên tôi
"Biết nhịn và tránh cuộc xô xát, ẩu đả, là có một nghị lực tinh thần lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.