QUẢNG NINH ĐẤT MẠ ANH HÙNG - Trang 45

rất rõ gia cảnh các chị em ở trong vùng. Cô nào có chồng, cô nào đang có
người yêu, cô nào còn đang “kén cá chọn canh”… tất thảy không lọt con
mắt sắc lẻm ẩn nấp đằng sau cặp kính dái dê đen xịt. Khi đã “lọt” vào cặp
mắt cú vọ, các “nạn nhân” sẽ bị thằng Càn lân la đến, lợi dụng, sử dụng
bằng nhiều mánh khóe, thủ đoạn để làm những trò hèn mạt chiếm lĩnh bằng
được mặc cho họ van xin, lạy lục. Ngoài việc tự mình tìm hiểu các đối
tượng, thằng Càn còn yêu cầu chức sắc các làng các xã dưới quyền hắn
cung cấp thêm các địa chỉ cụ thể để nó “mần việc”.

Mạ kể, một bữa đi chợ Trung Quán, thấy thằng Càn đứng vơ vẩn ở dãy

hàng cá, hàng tôm. Nó cúi xuống chọc tay bới bới mớ tôm đang nhảy lao
xao trong rổ mà mắt thì đảo như người rang đậu phộng nhìn xoi mói hết
chỗ này qua chỗ khác. Bà bán tôm gắt: “Cái nhà anh ni, tôm tươi nhảy tanh
tách thế còn chọc ngoáy chi mãi, anh có mua hay không để cho tui còn bán,
chợ vãn rồi đó”. Thằng Càn quắc mắt: “đù mạ… mụ sợ thằng này không có
tiền à. Chợ vãn thì sao? Rách việc…”. Rồi thằng Càn quệt bàn tay có
những ngón mập ú như quả chuối lên tay áo bà bán tôm trước bao nhiêu
cặp mắt sợ sệt của mọi người. Bà bán tôm đã định đứng dậy tay đôi với
thằng Càn thì mấy bà ngồi cạnh níu áo lắc đầu, đưa mắt ra hiệu cho khổ
chủ bỏ qua chuyện đó đi. Thằng Càn đi rồi, một bà có mớ cá bống ngồi
cạnh dè dặt: “O không biết thằng ni hay sao mà định một hai với hắn. Hắn
mần rứa với o còn là may cho o đó. Bữa trước, mớ cá đáng giá ba đồng mà
nó gói tất, quẳng lại một đồng bạc còn kèm theo cái lườm tưởng như thiêu
cháy cả dãy chợ nữa đó….”. Thằng Càn hằm hằm cái mặt đi nhanh ra góc
chợ nơi đó con ngựa của hắn đang buộc dưới gốc cây ổi. Thấy Càn ra chỗ
con ngựa, một thằng bé chừng mười một mười hai tuổi khép nép ngả chiếc
mũ nan rách trước mặt nó, giọng run rẩy: “Dạ, ông cho con xin tiền cỏ”.
Thằng Càn tỏ vẻ khó chịu ra mặt, móc tờ bạc vứt toẹt vào cái mũ nan rách.
Cất giọng the thé: “Có thế thôi, biến đi cho khuất mắt tao”. Thằng bé lẽo
đẽo chạy theo sau đít ngựa, giọng khẩn khoản: “Thưa, kiếm được ôm cỏ
cho ngựa ông, bữa nay con phải nhờ đứa em mần thêm… ông cho xin
thêm…”. Thằng Càn quắc mắt: “đù mạ mi… thêm với nếm gì nữa. Biến!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.