QUẢNG NINH ĐẤT MẠ ANH HÙNG - Trang 67

Chưa biết thằng Càn ra điều kiện gì, Tốt chẳng cần suy nghĩ nhiều, đánh

liều nói:

- Thôi được, bây giờ các ông muốn gì nào? Các ông bảo tôi khai báo gì

nào?

- Tốt lắm! Thằng Càn đổi giọng dịu dàng nhỏ ngọt với o Tốt.
- Em có biết cách gì không?
Càn nheo mắt, nhếch mép cười gượng gạo. Hàm răng hô xỉn vàng khói

thuốc càng méo xệch với cái giọng cười đểu cáng của Càn càng làm o Tốt
thấy lợm giọng.

- Cách gì? Tốt nóng lòng.
Thằng Càn hạ giọng chậm rãi, dằn nhẹ từng tiếng:
- Bằng… cách… ngủ… với… quan… Tây!
O Tốt thấy ớn lạnh khắp người như vừa bị dòng điện truyền khắp cơ thể.

O không còn nghe thấy thằng Càn nói những gì nữa. Càn vẫn đều đều cái
giọng khê đặc khói thuốc và men rượu. Nhưng hình như nó có vẻ đắc chí
hơn, chậm rãi nhắc lại:

- Ngủ… một… đêm… thôi. Nhẹ nhàng… nhẹ nhàng… có… gì đâu…

mà… khó khăn thế nhỉ.

O Tốt nhìn thẳng vô mặt thằng Càn, muốn tìm thấy cái sự đểu cáng và

lạnh lùng của nó, một thằng mật thám khét tiếng gian ác.

- Không được! Tui không chấp thuận!
Thằng Càn quắc mắt nhưng rồi không biết hắn nghĩ sao, lại dịu giọng,

nhưng vẫn giở thói dồn ép:

- Vậy thì… tùy em thôi… ai chẳng có suy nghĩ và hành động của

mình… nếu em không đồng ý, tôi không thể đảm bảo cuộc sống riêng của
mạ con em đâu nhé….

***

- Mệ kể chuyện ni chúng con thấy kỳ kỳ thế nào ấy. Thằng Chuột ngúc

ngắc cái đầu trọc lông lốc ghé tai hỏi nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.