QUẢNG TRỊ 1972 - Trang 70

Cao Thành dặn tôi chủ yếu là phải khôn ngoan, trong chiến đấu không chỉ
nhìn về phía trước mà còn phải nhìn ngang xem đồng đội như thế nào nữa,
phải tùy tình thế để “ứng phó” thì mới mong giữ “gáo” (đầu) được...

Một số cậu lính mới vào đóng gần đó đang ồn ào xem mấy cái màn

tuyn của ngụy. Mấy cái màn tuyn này màu xanh đen, mắt tuyn nhỏ, đình
bằng vải và thấp tịt. Sở dĩ thấp thế vì phần dưới bằng vải đã bị cắt đi. Đùa
chán, mấy cậu đó lại xúm vào ăn nốt thức ăn thừa của các thương bệnh
binh bỏ lại trên bàn. Cao Thành nhìn chúng lắc đầu, tôi cũng cảm thấy
ngượng lây. Đúng là dạo này chúng tôi sinh hoạt rất kham khổ, ăn uống
chẳng có gì. Nhiều cậu lính đã phải đổi thắt lưng đỏ, quần áo mới, võng...
lấy mấy cân lương khô. Thương bệnh binh được ra Bắc rất thích những thứ
đó, và họ cũng có nhiều lương khô để đổi.

Hôm sau khi chúng tôi lại đến, thì Cao Thành đã chuyển đi rồi. Tôi

nhớ cậu ta có nói là ra đến Thanh Hóa sẽ tìm cách trốn về thăm nhà mấy
ngày.

Ở Bãi Hà chúng tôi ăn cơm theo Trung đội. Mỗi buổi sáng các A góp

gạo, cử người xuống cùng anh Đạm nấu ăn. Tôi cắt việc xuống bếp một
cách lần lượt, hai người một ngày. Còn gạo, lúc đầu cũng cắt lần lượt, hôm
nay lấy gạo cậu này nấu, mai cậu khác. Về sau để tránh tình trạng người
phải mang nặng, người mang nhẹ, tôi quyết định mỗi bữa cậu nào cũng
phải bỏ ra một ca gạo. Thức ăn chả có gì, ở đây họ chỉ phát cho mấy hộp
ruốc tôm, vừa mặn vừa xáp. Mỗi bữa chỉ có một xoong canh to, nấu bằng
ruốc tôm với lá bứa chua chua. Thêm vào đó là món ruốc đi B của từng
người. Thế mà chúng tôi ăn khỏe kinh khủng, mỗi đứa 4-5 ca cơm là
chuyện bình thường. Ăn xong còn lèn thêm một ca để dành, lúc đói lại dở
ra ăn.

Mấy hôm nay tôi không được khỏe vì bị đi ỉa lỏng. Hình như đang có

dịch, vì nhiều người cũng bị như vậy. Cảm thấy mệt mỏi, thở không ra hơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.