câu rút nó… Tên tiến hành những bữa tiệc bẩn thỉu… tên trác táng tại khắp
các khách sạn quốc tế… những cuộc làm tình tập thể made in Haifa
[9]
…
Cannes!... Davos!... Capri và tutti quanti
[10]
… những nhà chứa cực kỳ xấu
xa!... Hãy giải thoát cho chúng tôi khỏi phải nhìn thấy thằng công tử đã bị
cắt da quy đầu
[11]
kia! Thằng cha vương giả hoang dâm đất Muscadi!...
Những du thuyền kiểu Tiberiadel… Những cà vạt Sinai của hắn!... những cô
gái mang dòng máu Aryen hiện phải làm nô lệ cho hắn hãy dứt buồi của
hắn ra khỏi thân thể hắn đi!... bằng những hàm răng tuyệt đẹp của dân
chúng ta… Những bàn tay mĩ miều của các cô hãy chọc mù mắt hắn đi!...
Hãy tự giải thoát bản thân các cô!... Hãy can đảm lên, hỡi các nữ chiến
sĩ!... Nếu các cô không vùng lên chống lại hắn, người bác sĩ này sẽ phải
khóc đấy!... Phải uất hận mà chết đấy!... Một sự bất công ghê tởm!... Bọn
Sanhedrin đang âm mưu!... Chúng đang định giết người bác sĩ này!... Tôi
không nói sai đâu!... Hội nghị giáo sĩ Do Thái!... Nhà băng Rothschild!...
Cahen d’Anvers!... Schlemilovitch!... Hãy cứu Bardamu này, hỡi các cô
gái!... Hãy cứu tôi!...”
Ông bác sĩ không tha thứ cho bài nghiên cứu của tôi nhan đề “Bardamu
bị vạch mặt” mà tôi gửi từ thành phố nghỉ mát Capri cho ông ta. Trong bài
nghiên cứu đó, tôi bộc lộ niềm thán phục của một thanh niên Do Thái hồi
mười bốn tuổi đã đọc một mạch cuốn “Cuộc ngao du của Bardamu” và
cuốn “Những tuổi thơ của Louis Ferdinand
[12]
”. Tôi không bỏ qua những
bài thơ ngắn đả kích mang tính bài Do Thái của ông ta, việc mà những
người chân chính theo đạo Cơ-đốc đều làm.
Tôi đã viết về vấn đề ấy như sau:
“Bác sĩ Bardamu dành phần lớn công trình của ông ta cho vấn đề Do
Thái. Điều đó không có gì đáng ngạc nhiên: bác sĩ Bardamu là một người
trong chúng ta, đó là nhà văn Do Thái vĩ đại nhất tự cổ chí kim. Chính vì
vậy mà ông đã say sưa khi viết về những người anh em cùng chủng tộc với