QUẢNG TRƯỜNG NGÔI SAO - Trang 46

Đột nhiên tôi co chân chạy. Cha tôi đuổi theo tôi đến tận Tourny, thậm

chí ông không hề gọi tôi đứng lại. Khi cha tôi thở không ra hơi nữa – chắc
ông tưởng tôi lợi dụng lúc ông không còn sức để chạy, sẽ trốn biệt để không
bao giờ gặp lại ông, - ông nói:

- Một cuộc chạy thể dục, tốt thôi… Bữa ăn sắp tới sẽ ngon miệng đấy…

Vậy là cha tôi không hề cưỡng lại thứ gì. Ông biết nhẫn nhục trước mọi

nỗi bất hạnh, ông chỉ tìm cách thích ứng dần. Chắc hẳn đó là do ông tập
được hồi ông sống trong những khu phố Do Thái nghèo khổ. Cha tôi kéo
chiếc cà vạt bằng da hoẵng lau mồ hôi trán. Tôi bèn lựa lời an ủi con người
to xác, ngộ nghĩnh và đáng yêu ấy. Làm sao ông có thể nghĩ rằng tôi muốn
bỏ ông, để mặc ông trơ trụi một thân một mình, bất lực, trong cái thành phố
đầy truyền thống tốt đẹp, trong cái đêm tuyệt vời thoang thoảng mùi rượu
vang lâu năm và thuốc lá Ăng-lê ngày? Tôi khoác tay cha tôi. Ông là một
con chó tôi nghiệp.

Nửa đêm. Tôi hé mở cửa sổ phòng. Không khí mùa hè năm đó, bản

nhạc Stranger on the Shore

[52]

bay đến tận chỗ chúng tôi. Cha tôi nói:

- Chắc quanh đây phải có một hộp đêm nào đó.

- Con đến Bordeaux không phải để chơi bời. Dù sao thì cha cũng có thể

kiếm những kẻ rác rưởi: vài ba thằng cha hư hỏng của giới thị dân
Bordeaux, vài khách du lịch Anh…

Cha tôi mặc bộ lễ phục Smoking màu xanh da trời. Tôi thắt trước gương

chiếc cà vạt hiệu Sulka. Chúng tôi đang lao đầu xuống một làn nước êm
dịu. Một dàn nhạc Nam Mỹ chơi những điệu rumba. Hai chúng tôi ngồi vào
một bàn. Cha tôi gọi một chai Pomery rồi châm điếu xì gà Upman.Tôi mời
cô gái Anh tóc đen mắt xanh nhẩy. Khuôn mặt cô gợi tôi nhớ đến một thứ gì
đó. Hơi thở cô thoang thoảng mùi rượu cognac thơm. Tôi ôm chặt cô. Lập
tức một loạt cái tên nhơ nhớp chui từ miệng cô ta: “Eden Rock, Rampoldi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.