QUẢNG TRƯỜNG NGÔI SAO - Trang 58

món người ta ăn nguội! Và nhất là thầy đừng nghĩ rằng tôi có thể ăn năn hối
hận! Thầy hãy chuyển lời của tôi đến cha mẹ mấy cậu học sinh kia là tôi lấy
làm tiếc không giết chết được con cái họ! Thầy thử nghĩ xem! Giữa phiên
tòa long trọng, một gã thanh niên Do Thái mặt tái nhợt giận dữ nói rằng nó
muốn trả thù ngày trước Công tước Toulouse đã mỗi năm một lần nhục mạ
tổ tiên nó! Sartre sẵn sàng trẻ lại vài thế kỷ để bênh vực tôi! Người ta sẽ hò
reo thán phục trong lúc tôi bị giải từ Quảng trường Ngôi Sao đến ngục
Bastille! Tôi sẽ là thần tượng được giới trẻ Pháp sùng phục!

- Anh quả là đáng ghê tởm, Schlemilovitch. Ghê tởm! Tôi không muốn

nghe anh nói thêm một phút nào nữa.

- Đúng thế, thưa thầy Hiệu trưởng! Tôi là kẻ đáng ghê tởm!

- Tôi sẽ báo ngay cho cảnh sát!

- Không phải cảnh sát, thưa thầy Hiệu trưởng, mà là Gestapo.

Tôi bỏ học hoàn toàn. Thầy Debigorre choáng váng thấy mất người học

trò xuất sắc nhất của ông. Tôi và ông còn gặp nhau hai hoặc ba lần nữa tại
quán giải khát Bordeaux. Một buổi tối Chủ nhật, ông không đến nơi hẹn. Bà
quản gia của ông cho tôi biết, người ta đã giải ông đến bệnh viện Arcachon.
Người ta chính thức cấm tôi không được đến thăm ông. Chỉ người trong gia
đình ông mới được đến thăm và mỗi tháng chỉ một lần.

Tôi biết ông thầy già của tôi đêm nào cũng thầm gọi tôi đến cứu ông,

viện cớ Léon Blum vẫn còn giữ mối thù không đội trời chung với ông. Ông
nhờ bà quản gia chuyển cho tôi một mảnh giấy có mấy chữ ngoáy vội:
“Raphael, hãy cứu tôi. Blum cùng đồng bọn đã quyết định tôi phải chết. Tôi
biết điều đó. Ban đêm, người của chúng lẻn vào phòng tôi, chúng bò như
rắn. Chúng đe tôi bằng nhưng con dao thái thịt. Blum, Mandel Zay,
Salengro, Dreyfus và những đứa khác nữa. Chúng muốn băm vằm tôi. Tôi
van anh, Raphael, hãy cứu tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.