QUỶ ẤN - Trang 454

Nhìn Phển, thầy Lương hỏi 1 câu mà khi Phển trả lời, cả ông Mừng lẫn cô
Hồng đều phải sững người :

— Tối nay, hai đứa có làm chuyện gì hay không….?

Phển rấn nước mắt trả lời :

— Dạ có, lúc ở trêи đồi, cháu và Hiên đã làm chuyện đó cùng nhau. Hu hu,
có phải vì vậy mà tuổi thọ của Hiên bị rút ngắn phải không bác….? Là lỗi
của cháu, bác Lương, bác làm ơn cứu em ấy, nếu cần gì của cháu, cháu
cũng xin chấp nhận…..

Cô Hồng ôm mặt khóc nức nở, ông Mừng thấy vậy thì giận Phển đến đỏ
bừng cả mặt, chắc lúc đó chỉ thiếu mỗi nước ông Mừng túm đầu Phển đánh
cho một trận mà thôi. Nhưng nhìn thằng con ngỗ nghịch, lần đầu tiên quỳ
gối, khóc nóc van xin người khác, ông biết, con ông cũng đang đau khổ lắm
rồi.

Người khóc, người giận dữ nhưng không biết phải làm sao, bỗng nhiên,
thầy Lương phá lên cười lớn :

— Ha ha ha….Ha ha ha….Thì ra là thế, ta hiểu rồi….Đúng là ý trời, nhân
duyên là do trời sắp đặt. Xa tận chân trời mà lại gần ngay trước mắt….Ha
ha ha…..Ha ha ha.

Phển với ông Mừng ngớ người, không biết tại sao trong hoàn cảnh đau
thương này thầy Lương lại cười một cách sảng kɧօáϊ mà đầy vô duyên như
thế, ông Mừng ấp úng :

— Kìa bác Lương, con bé đang gặp chuyện, mọi người đang lo lắng vậy
sao bác lại cười. Bác đúng là…..dù bác có gì đi chăng nữa thì cũng phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.