QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 101

Hoặc như Will George Lớn, Jimmy Ruscoe, Arthur Henry. Những người
lính, những người ái quốc, những kẻ thích phiêu lưu.”

“Hoặc là Felix Leiter.” - Bond thêm vào.

“Đúng.” - Darius nói. “Tôi chưa từng gặp cậu này, nhưng nghe nói cậu

ta là một trong những người tốt. Rồi có cả loại mới.”

“Chúng là những ai?”
“Đám chuyên viên kĩ thuật. Bọn người gầy ốm, xanh xao, cổ áo gài

nút ngay ngắn. Carmen Silver là một trong số này. Tôi cũng chẳng biết hắn
có quyền làm gì hay không.”

“Thế hắn chỉ làm theo những gì lão sếp ở Langley bảo hắn thôi phải

không?”

“Chắc là như vậy. Nhưng anh cũng biết giống như tôi thôi, James,

rằng điệp viên nào mà chẳng có quyền chọn lựa. Trên thực tế thì điệp viên
lại đặc biệt có quyền được chọn lựa. Cứ lần theo đường dây tín dụng ngắn
hạn của ngân hàng và cái tệ nhất là anh chỉ là một người giữ nhiệm vụ bình
thường khiêm tốn trong cả một guồng máy vô tri vô giác thôi. Thế nhưng,
nếu anh sai trong việc quyết định xử trí như một điệp viên được cấp phép
với một khẩu súng trên một đất nước xa lạ thì...”

Bond cười. “Ông cũng là người đa cảm đấy, Darius.”

“Không đâu, James. Tôi không tin ở tình cảm, tôi tin ở đẳng cấp. Thật

quá dễ đối với một bác sĩ nhi khoa, để có được cái mà người ta gọi là “tâm
hồn”. Cứu mạng một đứa trẻ, làm tốt quá, anh là người tốt. Thế nhưng hãy
đưa một người như anh, James, vào một nơi như thế này chỉ với một khẩu
Walther treo dưới nách và...”

“Ông...”
“Tôi nhìn thấy hình dáng và đoán ra thôi.” - Darius nhún vai. - “Ý tôi

muốn nói là, cuộc sống của anh càng ở trong bóng tối, không được ghi
nhận chính thức, thì anh càng phải cần một cái la bàn. Với một họng súng
đang chĩa thẳng vào đầu, trong khoảnh khắc, anh phải suy tính phức tạp
hơn nhiều so với vị bác sĩ nhi khoa kia. Đối với ông ta chỉ là quyết định có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.