QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 102

mổ hay không mà thôi. Ông ta còn có thời gian để suy tính. Anh thì lại
không có thời gian để thư thả lựa chọn cho kĩ đâu. Và anh, James, tôi có thể
nói anh là người có đẳng cấp đây, anh luôn có một giác quan đúng đắn
trong đầu. Cha tôi có một câu nói cho việc này. Ai có được phẩm chất đó,
ông sẽ gọi là công dân bất diệt.”

“Nói gì thì nói, người Mỹ đã đi cùng chúng ta từ vụ Trân Châu cảng

rồi.” - Bond nói. - “Tôi hoạt động một mình, thế nhưng nếu biết họ ở đó thì
cũng tốt thôi.”

“Chắc chắn rồi.” - Darius nói. - “Như một chú cún con to lớn có thể

nhờ cậy được.”

Sau khi cô tiếp viên quay lại một lần nữa để dọn dẹp những đĩa thức

ăn, Darius nói: “Anh thích cô ta rồi, phải không, James? Tôi có thể yêu cầu
cô ta đi cùng tới hộp đêm, nếu anh thích.”

“Tối nay tôi là của ông, Darius. Hãy cứ làm những gì cần phải làm,

thật tự nhiên.”

Bond tự hỏi, trong khi nói chuyện và luôn tỏ ra ân cần thân mật, làm

sao Darius lại có thể không ngừng quan sát, ngay cả khi ở trong xe hay
trong nhà hàng.

Cô tiếp viên quay lại cùng một chai araq, một thứ rượu mùi nặng, có

hương hoa hồi, và để uống cùng, còn có một cái bát trong có đựng dưa đỏ
và trái đào, ăn cùng với mật ong và bánh hạt hồ trăn. Tiếp theo là cà phê,
ngọt và đậm, rồi sau đó Darius âm thầm nói chuyện với cô tiếp viên.

“Zohreh rất vui khi đi cùng chúng ta, James ạ.” - Ông nói. - “Tôi nói

chúng ta sẽ đưa cô ta trở lại trong vòng hai tiếng đồng hồ.”

“Zohreh ấy hả?”
“Đúng rồi, cái tên ấy hay quá có phải không? Nó có nghĩa là thần

Venus.”

“Nữ thần ái tình?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.