QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 11

ga du Nord, tài xế ngoặt sang những con đường nhỏ hơn rồi cho xe leo lên
khu Pigalle. Đây, những mái hiên màu vàng, đỏ của những nhà hàng Đông
Dương, những bóng đèn đơn của những cửa hàng bán đồ nội thất cũ, hoặc
bóng đèn đỏ đặc trưng của một

hotel de passe

cùng một em gà mũm mĩm

để đùi trần đứng dưới một chiếc dù ở góc đường.

Vượt qua những con kênh và hệ thống giao thông đan chéo nhau của

ngoại vi khu phố cổ, họ đi xuyên qua cửa ô Clignancourt và Thánh Denis
tới một quãng đường trên cao, nối vào những dãy lầu phía trên khu nhà cao
tầng. Đây chính là nơi mà thành phố Paris đẩy tới những kẻ không có nhà
trong Kinh đô Ánh sáng, nơi chúng chỉ có được những căn phòng ngột ngạt
trong những thành phố tù mù của bóng đêm.

Tài xế ngoặt xe khỏi quốc lộ N1, đi xuống một con đường nhỏ hơn, và

sau khi mất hai ba phút vòng vo tìm đường thì dừng xe cạnh khu nhà Arc
en Ciel.

“Dừng lại,” - Mathis nói. - “Nhìn lên kia kìa.”
Cặp đèn pha của chiếc Citroen di chuyển theo tay lái rọi tới chân cầu

thang, nơi một viên cảnh sát mặc đồng phục đang đứng gác.

Mathis nhìn quanh cái cơ ngơi hoang tàn này. Dính vào tường, ở

những khoảng cách hú họa, là những hình khối gỗ “nghệ thuật”, có dáng vẻ
như trong một bức tranh lập thể, tựa như cái cầu vồng mà nó đã được đặt
tên. Những thứ này có thể được làm để cho khu nhà có chút màu sắc và
tính cách. Hầu hết chúng đã bị gỡ đi hoặc xóa bỏ, và những gì còn lại làm
cho mặt tiền khu nhà trông càng thêm ghê tởm, giống như một mụ già tô
loe loét son môi đỏ.

Mathis bước tới, đưa cho viên cảnh sát tấm danh thiếp của mình.
“Cái xác đâu rồi?”

“Đang ở nhà xác, thưa ông.”
“Chúng ta có biết hắn là ai không?”
Viên cảnh sát lôi ra cuốn sổ tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.