QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 114

“Tôi để ý thấy ở đây cũng có đại lộ Roosevelt nữa.” - Bond nói. - “Có

phải là Franklin D. Roosevelt không? Hay là Kermit Roosevelt?”

Silver cười. “Ồ, tôi dám chắc ít nhất đó không phải là Eleanor

Roosevelt rồi.” - Gã nói.

Bond trả tiền taxi và đi theo Silver tới chiếc ghế dài bên dưới một tán

cây. Xa xa cuối phố, chàng còn có thể nhìn thấy con đường dẫn vào công
viên, và bên phía đối diện là khu trường Đại học Tehran. Bond nghĩ, thật
đúng là một đất nước lí tưởng cho những hoạt động gián điệp: những cuộc
gặp gỡ chớp nhoáng, những hộp thư chết, tất cả những nguyên lí cơ bản của
“mánh lới nghề nghiệp” có thể được âm thầm tiến hành trong cái khu vực
giải trí náo nhiệt này. Giữa đường, có một con kênh nhỏ, nước chảy xiết,
với những hàng cây tiêu huyền trồng ven bờ. Từng quãng có những thanh
gỗ dài, một đầu cột cái gáo bằng sắt để khách bộ hành múc nước uống từ
dòng kênh.

“Trông cũng xinh xắn đấy chứ hả?” - Silver nói. - “Dòng nước này bắt

nguồn từ Elburz. Đến Shemiran, nó vẫn còn khá trong sạch, thế nhưng khi
đi qua phía Nam của chợ thì... Ôi, bạn tôi ơi. Ấy thế mà họ rất tự hào về nó
đó. Những dòng kênh nhỏ xinh này được gọi bằng tiếng bản xứ là “jubs”.
Nó lấy nước từ những đường hầm ngầm dẫn nước - gọi là quanats - một
mưu đồ thủy lợi lớn của họ đấy. Họ cũng đã thành công trong việc dẫn
nước cho cả nửa sa mạc ở đây. Ông có thể nhận ra nó chạy qua những nơi
nào trong cánh đồng khi thấy những vệt đùn như của chuột chũi trên mặt
đất vậy.”

“Có phải chỗ đằng kia là nơi vào hầm nước không?” - Bond hỏi.

“Đúng. Nó là một cống hiến to lớn của họ cho kĩ thuật hiện đại dấy.” -

Silver ngồi xuống chiếc ghế dài.

- “Thế ông có muốn ăn một cây kem không?”
Bond lắc đầu. Chàng châm điếu Morlands duy nhất còn lại trong khi

Silver đi đến nơi bán kem ở phía sau họ khoảng vài mét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.