QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 119

phía nam của sa mạc Dasht-e Lut, qua hai thành phố khá lớn là Kerman và
Yazd. Và dẫu cho không thể nói cả hai thành phố lớn cỡ nào nếu chỉ nhìn
vào bản đồ, song cả hai đều có sân bay. Ở phía nam của sa mạc Dasht-e Lut
cũng có những con đường trông có vẻ khá lớn đi qua Zahedan rồi chạy
thẳng lên tới biên giới với Afghanistan, ngay phía dưới thành phố Zabol.

Zabol. Nghe cứ như là nơi tận cùng của thế giới. Đây có thể là loại

thành phố biên giới kiểu gì nhỉ? Bond nghĩ ngợi và cảm thấy rất tò mò.

Chiếc điện thoại trên bàn đầu giường chợt đổ một hồi chuông nghe

thật lạ tai.

“Thưa ông Bond. Quầy tiếp tân đây ạ. Có một phụ nữ muốn gặp ông,

và cô ấy không cho biết tên.”

“Nói với cô ấy tôi sẽ xuống ngay.”

Vừa bước tới thang máy, chàng vừa quả quyết phán đoán chắc chắn lại

không có dịp được độc thân ở Tehran rồi. Chỉ có thể là một em nào đó do
Darius cử đến, vì không có ai ngoại trừ ba người ở công viên Regent biết
chàng đang ở đâu.

Ở phía bên kia của gian sảnh lát đá cẩm thạch trắng, với tấm lưng

xoay về phía chàng và khuôn mặt đang ngắm nhìn tủ kính của gian hàng
lưu niệm là một cô gái với mái tóc đen buộc túm lên kiểu đuôi ngựa; cô
mặc chiếc áo trắng ngắn tay, chiếc váy xanh nước biển dài tới gối, và đôi
chân trần trang nhã đi xắng-đan da màu bạc.

Bond cảm thấy mạch của mình đập gấp hơn khi bước tới gần cô gái.

Cô ta quay người lại khi nghe thấy tiếng bước chân lại gần. Khi nhìn thấy
mặt cô gái, Bond không thể kìm nổi niềm hồ hởi trong giọng nói: “Scarlett,
cái chỗ quái nào mà em...”

Cô gái cười và đưa một ngón tay lên môi chàng. “Không phải ở đây.

Có thể lên phòng của anh chứ?”

Bond chẳng đến nỗi mất phương hướng khi gặp lại Scarlett để có thể

quên mất những biện pháp phòng ngừa sơ đẳng. “Có lẽ mình nên đi dạo thì
hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.