QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 120

“Em chỉ có năm phút thôi.”
“Có một công viên nhỏ ngay dưới đây.”

Khi họ đã ở bên ngoài, và với tiếng động cơ xe ầm ĩ xung quanh,

Bond hỏi: “Nói cho anh biết, Scarlett...”

“Em không phải là Scarlett.”
“Cái gì?”

“Em là Poppy.”
“Cô ấy nói với tôi...”
“Chị ấy nói em là em gái phải không? Chị ấy luôn nói vậy mà.” -

Poppy thoáng mỉm cười. - “Và em đúng là như vậy. Em ra sau chị ấy hai
mươi lăm phút. Bọn em là chị em song sinh, đồng trứng.”

“Hai người là cái gì?”
“Bọn em không hoàn toàn giống nhau, chỉ...”
“Cô có thể đã giỡn chơi với tôi rồi đấy. Thôi nào, hãy đi tiếp đi.”

Đi tiếp khoảng một trăm mét thì tới khu vườn xanh tốt nằm giữa mấy

ngôi nhà, nơi có những chiếc ghế gỗ dài và vài cái đu cho trẻ em. Họ cùng
ngồi xuống ghế, ngả đầu vào nhau. Với mọi người xung quanh, Bond nghĩ,
cả hai trông như một cặp tình nhân đang tâm sự.

“Em ở đây cùng Gorner.” - Poppy nói. - “Hắn biết anh đang ở Tehran.

Hắn cho phép em ra ngoài để gửi thư. Chargin sẽ giết em nếu biết em gặp
anh. Em có cái này cho anh đây.”

Sau khi nhìn xung quanh, cô đưa cho chàng một miếng giấy gấp nhỏ.

Bond thấy ánh mắt tuyệt vọng của cô gái như đang đè nặng lên tâm

hồn chàng.

“Anh đang chuẩn bị đi Noshahr hả?” - Cô hỏi.
Bond gật đầu.

“Vậy thì được. Tờ giấy đó sẽ có ích đấy.”
“Sở chỉ huy của hắn ở chỗ nào trong sa mạc?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.