QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 123

Cô kéo tay Bond tới một lùm cây nhỏ ở gần bức tường trong sân chơi.

Dựa lưng vào tường, cô nới lỏng cạp váy, kéo phẹc-mơ-tuya xuống, nhìn
qua nhìn lại rồi hạ cạp váy thấp xuống chừng mươi phân. Ngay phía dưới
chiếc quần lót vải bông trắng là một vết bớt có cùng cỡ và cùng màu với
một trái dâu tây.

“Đấy.” - Cộ nhanh chóng đóng phẹc-mơ-tuya lại.

“Đẹp lắm.” - Bond nói. - “Nhưng phải tới khi anh nhìn thấy Sca...”
“Đương nhiên. Thế nhưng giờ đây em chỉ có thể làm đến thế thôi.”
Bond gật đầu.

Poppy nắm chặt cả hai bàn tay của chàng. “James, làm ơn đừng bỏ rơi

em. Em van anh đấy. Đây đâu chỉ là cuộc sống của em, nó còn hơn thế
nữa.”

“Anh biết.” - Bond nói.
“Bây giờ em phải đi rồi. Em cầu trời sẽ sớm được gặp lại anh.”

Bond nhìn theo hình dáng mảnh mai khi cô gái chạy qua sân chơi, rồi

vừa chạy vừa né tránh xuyên qua sáu làn xe đang chạy nhanh trên đường
cho đến khi tới được phía bên kia đường. Khác với Scarlett, cô ta không
quay lại vẫy tay, mà chui tọt ngay vào chiếc taxi đầu tiên mà cô ta đã bắt
được.

❀ ❀ ❀

Quay về phòng, Bond bước ra ban-công nhìn xuống phía nam, hướng

về thành phố, và mở tờ giấy ra. Đó là sơ đồ bến cảng ở Noshahr, được vẽ
bằng bút chì, chắc do Poppy tự vẽ. Cô ta đánh dấu vào một khách sạn có
tên Jalal Năm Sao dòng chữ “tốt hơn những nơi khác”.

Phía trên lề giấy có hàng chữ “Xưởng đóng tàu Anh Em Nhà

Isfanhani”. Một đường vẽ nối từ hàng chữ này tới một điểm ở giữa con phố
trên bến cảng. Poppy cũng viết cả tên và địa chỉ bằng kí tự Farsi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.