QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 127

Vào khoảng giờ nghỉ trưa, họ đến Noshahr; Bond yêu cầu Hamid lái

xe đưa chàng đi lòng vòng một lúc để chàng có khái niệm về nơi này,
Những ngôi nhà đẹp nhất, bao gồm cả lâu đài Mùa Hạ của vua Shah, đều
nằm xa bờ biển và có trồng những hàng cọ cao. Thế nhưng phía bờ biển
cũng có những khách sạn tốt, trong đó có khách sạn Jalal Năm Sao mà
Poppy đã giới thiệu; đây cũng chính là nơi họ vào ăn trưa.

“Này Hamid,” - Bond nói trong khi gã lái xe đang chén ngon lành một

chồng thịt xiên nướng với cơm trong phòng ăn vắng hoe. - “Chúng ta phải
có một quy định, anh hiểu không. Anh sẽ lái xe đưa tôi đến bến cảng, rồi
anh cứ để tôi ở đó. Nếu không thấy tôi quay trở lại khách sạn này lúc tám
giờ tối nay thì anh phải gọi điện cho ông Darius Alizadeh. Đây là số điện
thoại của ông ta. Ông ta sẽ biết phải làm gì.”

Bond đưa cho gã lái xe ít tiền rial. “Chừng này đủ cho cả chuyến đi

đấy.” - Chàng nói. - “Vậy được không?”

“Nhờ Đức Ala,” - Hamid nói, nhưng có vẻ không mấy tin tưởng. -

“Tôi sẽ nhắn bất cứ tin gì ông muốn, ông James. Tôi cũng hiểu hộp thư
chết đó.”

Bond cười lớn. “Anh biết cái gì?”

“Có lần tôi đã lái xe cho một người Mỹ. Ông Silver. Ông ấy cũng cần

tôi phiên dịch nữa. Có cái này, ông James. Tôi thích ăn caviar lắm. Món
này ở đây rất là tuyệt đó.”

“Ồ, tôi cũng nghĩ như thế. Tươi rói ngay từ biển mà. Thế anh có biết

tại sao caviar lại hiếm thế không?”

Hamid gật đầu. “Trứng cá tầm. Nhưng chưa được cá tầm đực thụ

tinh.”

“Đúng rồi. “Và cá tầm trinh tiết đâu màng chuyện kia/Cho nên...”

Không sao Hamid ạ. Tôi nghĩ đó không hẳn là thơ Ba Tư.” - Bond đưa tay
ra túi quần sau. - “Cầm lấy cái này. Đủ cho món caviar đấy. Lúc về phải
nhớ cẩn thận đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.