QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 139

Có tiếng gõ cửa. Bond kiểm tra lại dung nhan của mình trong tấm

gương ở phòng tắm. Một lọn tóc đen, ướt vì mới gội, buông xuống trán, vết
sẹo trên gò má trông mờ hơn trước, đó là nhờ vào làn da rám nắng bởi ánh
mặt trời Ba Tư. Cặp mắt đỏ ngầu vì nước biển của chàng, bất chấp những
tia vằn đỏ, vẫn giữ được vẻ lạnh lùng, hơi phũ phàng và đầy quả cảm của
nó.

Bond nhún vai. Chẳng còn gì phải làm để trông chàng có thể ngon

lành hơn với cô Scarlett Papava, thế là chàng bước ra và mở cửa.

“James! Trời ơi, anh khỏe chứ?”
“Anh khỏe, cám ơn em, Scarlett Người đầy máu nhưng không khuất

phục. Và quá ngạc nhiên khi gặp lại em.”

“Ngạc nhiên.” - Scarlett nói và bước vào phòng với một cái khay bên

trên có chai champagne và hai cái ly. - “Em hiểu vậy. Nhưng anh cũng
không vui sao? Không vui chút xíu nào sao?”

“Có, một chút xíu.” - Bond thừa nhận.
“Em gần như là đi thẳng từ Paris đến đây đó.”
“À ra vậy.” - Bond đáp.

Scarlett mặc bộ đồ công sở màu xám chì và chiếc áo khoác trắng.
Nàng nhìn theo ánh mắt thích thú của Bond. “Dạ. Em... Em vẫn chưa

có thời gian đi sắm đồ cho phù hợp. Nhờ trời, ở đây lại mát hơn ở Tehran.
Ngày mai em sẽ đi mua sắm.”

“Hãy đợi xem Hamid mang gì về cho anh trước đã. Có khi em lại

không thích mốt ở đây đâu.”

“Hamid hả?”
“Đúng. Lái xe của anh. Và giờ còn là phó may của anh nữa. uống

champagne nhé.”

“Cám ơn anh. Chà, phong cảnh ở đây cứ như là ở thiên đường ấy.”

Bond quay về hướng cửa sổ để mở chai champagne.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.