QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 141

“Thế anh có muốn em cũng cho anh coi không? Để chắc em không là

nó?”

Bond cười. “Không. Anh không nghĩ đó là chuyện cần thiết. Ở em có

một cái gì đó rất là Scarlett. Em là bà Larissa Rossi từ Rome đến, thật vậy.”
Chàng không nói gì đến sự khác biệt trong màu mắt của nàng.

“Được rồi. Bây giờ em sẽ đi kiếm chút i-ốt rửa vết thương cho anh.”
Scarlett bước ra cửa.
“Khi quay về,” - Bond nói. - “Có lẽ em nên cho anh biết chính xác là

bà giám đốc ngân hàng người Paris đang làm gì ở khu nghỉ mát trên bờ
biển Caspian vào giữa tháng bảy nhé.”

“Được rồi.” - Scarlett đáp và đóng cửa lại sau khi đi ra.
Bond uống hết ly champagne và rót thêm ly nữa. Chàng không thể phủ

nhận rằng bản thân rất vui khi gặp lại Scarlett, nhưng chàng nên tỏ ra cứng
rắn với nàng. Chàng không thể để bị quẫn trí trong giai đoạn này của vụ
việc chỉ vì phải quan tâm đến sự an toàn của một người phụ nữ.

Khoảng mười phút sau, Scarlett quay lại với chai thuốc màu nâu và

một ít bông. “Em nghĩ đây là những thứ mình cần.” - Nàng nói. - “Tiếng
Farsi của em không được tốt cho lắm.”

“Không giống như Poppy. Ít nhất nó cũng viết được đấy.”
“Ồ, con bé tội nghiệp đã có dịp để học đó. Nào, anh đứng im nhé.”
Bond nhìn ra phía biến trong khi Scarlett châm nhẹ lên vết cắt trên

lưng chàng.

“Tưởng anh phải kêu ăng ẳng lên vì đau chứ.” - Nàng nói. - “Đó là

điều người ta thường làm trong phim cao bồi miền Tây đó.”

“Nó có đau đến như vậy đâu.” - Bond đáp.
“Có thể đây không phải là thuốc sát trùng. Hay đây chỉ là loại thuốc

trấn an tâm lí thôi. Em thấy anh có mấy vết cắt trên ngực nữa đó.”

Scarlett vòng tới trước mặt Bond. Khi nàng cúi xuống, chàng nhìn

thấy mái tóc sạch bóng của nàng ở sát ngay trước mặt, và chàng cũng ngửi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.