QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 144

“Hoặc là định mệnh.” - Scarlett đáp và thở dài.

❀ ❀ ❀

Họ cùng ăn tối trong phòng ăn ở khách sạn, và Bond có mời Hamid

cùng ăn.

“Tôi đoán lúc chiều anh không có thời gian để ăn món caviar.” - Bond

nói.

“Không, ông James. Tôi đợi ông.”
“Được rồi, ta hãy xem ở đây họ có thể làm được gì nào.”
Lúc này Bond đang mặc chiếc sơmi trắng bình thường cùng chiếc

quần vải bông màu xanh nước biển sẫm. Lưng quần hơi rộng, nhưng cả bộ
đồ nói chung trông trang nhã đến ngạc nhiên, chàng nghĩ, nếu so sánh với
những gì các quý ông đang mặc ở Noshahr này.

Scarlett cũng đã có thời gian ra ngoài và sắm cho mình một bộ cánh

bình thường ở cửa hiệu dành cho du khách. Mặc dù nàng phàn nàn bộ đồ
này chỉ dành cho các bà ngoại người Ba Tư, song màu xanh lợt của nó hóa
ra lại hợp với đôi mắt nâu sẫm của nàng đến lạ lùng. Nàng cũng đã đặt một
phòng riêng trong cùng hành lang với phòng của Bond.

Món caviar được mang tới trong chiếc tráp không đậy nắp, để lộ một

tô thủy tinh đặt trên những cục nước đá. Mắt Hamid như trợn ngược lên khi
gã múc một muỗng đầy caviar vào đĩa của mình, rồi dùng một lát bánh mì
như một cái bay đút gọn nó vào miệng. Bond thấy hoảng khi gã uống Coca-
Cola cùng với caviar. Bond đã chuyển qua whisky, còn Scarlett dùng
champagne vì khách sạn không có rượu vang.

Trong khi ăn tối, Bond nói cho Scarlett biết chàng đã làm những gì ở

Tehran và mô tả con tàu-máy bay mà chàng đã phát hiện ra trong nhà chứa
tàu. “Nếu anh có thể chụp được vài tấm hình của nó,” - Chàng nói. -
“Chúng ta sẽ gửi chúng về London.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.