QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 155

❀ ❀ ❀

Một chút ánh sáng lọt vào xà lim khi cánh cửa được tháo chốt và hé

mở. Bond khẽ rên lên khi xoay người đổi tư thế trên nền cát.

Hai tên lính gác có vũ khí bước vào. Một tên cúi xuống dùng dao cắt

sợi dây cột hai người với nhau, song vẫn để nguyên những sợi dây trói trên
cổ tay của mỗi người. Tên kia cho họ uống chút nước trong khi tay họ vẫn
bị trói chặt.

“Đi!” - Hắn ra lệnh.
Với súng gí sau lưng, họ bị dẫn xuống qua lối đi nhỏ tới một phòng vệ

sinh sơ sài, và ở đó, dưới sự giám sát chặt chẽ, họ được phép rửa ráy qua
loa và đi vệ sinh trong căn phòng riêng.

“Có thể cho tôi mặc áo được không?” - Scarlett nhìn xuống thân hình

trần trụi của mình.

Tên lính gác lắc đầu. Hắn ra lệnh cho cả hai ra ngoài và đi xuống hành

lang dẫn đến một cánh cửa inox.

“Chờ đã.”
Tên lính gác bấm mã số và ló mặt ra trước chiếc camera bảo vệ để

được nhận dạng. Cánh cửa mở trượt ra. Bond và Scarlett bước vào một căn
phòng lớn có máy lạnh và được sơn màu đỏ thắm: sàn, trần, các bức tường
- hầu như chẳng có cái gì mà không có màu đỏ thắm của hoa anh túc cả.
Sau bàn làm việc là một chiếc ghế xoay kiểu cổ bọc da màu hạt dẻ, và đang
ngồi trên đó là người đàn ông với bàn tay trái mang chiếc găng to quá khổ.

“Ôi trời đất ơi, mang đến cho người phụ nữ này cái áo.” - Tiến sĩ

Julius Gorner nói. Giọng của hắn nghe kinh tởm đến mức Bond thoáng
phân vân không hiểu có phải hắn thấy ghê tởm tất cả xác thịt phụ nữ hay
không.

Gorner đứng dậy và đi vòng qua chiếc bàn. Hắn mặc bộ đồ vải lanh

màu kem, áo sơmi xanh da trời và cravat đỏ. Mái tóc vàng nhạt của hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.