QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 156

được chải lật từ đỉnh đầu hất ra phía sau, trùm xuống tận cổ áo. Hắn gí sát
mặt mình vào mặt Bond, và chàng để ý đến hai gò má cao đặc trưng của
người Slavi cùng gương mặt cực kì ngạo mạn và nôn nóng mà chàng đã
nhìn thấy lần đầu ở Marseille.

Yên tĩnh và lạnh lùng hơn chính là thái độ xa lánh - đó là cách mà

Gorner không thèm nhìn thẳng vào mắt chàng, cứ như thể hắn biết nếu phải
cởi mở trước những yêu cầu của người khác thì cái mục đích thuần khiết
của hắn sẽ bị phai mờ. Chút lãnh đạm đó làm cho hắn gần như không bị tổn
thương, Bond nghĩ - không có điểm yếu nào trong sự ngạo mạn, sự thèm
khát hay lòng trắc ẩn cả.

“Thế là ông lại trở thành khách của tôi rồi, ông sĩ quan chỉ huy Bond

ạ.” - Gorner nói. - “Đừng có quen thói vượt quá lòng mến khách của tôi
đấy. Đâu phải là chơi cricket.”

Bond lặng thinh. Một gã mang vào cho Scarlett chiếc áo lính màu

xám. Bond để ý thấy mặc dù đã được tắm rửa nhưng ngực nàng vẫn lốm
đốm những vệt máu - của chàng hay của nàng, chàng không thể biết được.
Gã kia đưa cho Bond chiếc áo tương tự cùng chiếc quần; và chàng nhanh
chóng mặc vào.

“Nào. Ngồi xuống.” - Gorner chỉ vào hai chiếc ghế gỗ. - “Hãy nghe

tao nói thật kĩ và chớ có mở miệng. Tao không phải là một người ham thể
thao nữa. Chúng ta sẽ không chơi tennis nữa đâu. Không còn có vụ “Này
ông bạn, đỡ bóng đi” nữa đâu. Ở đây mày phải làm việc. Tao sẽ cho mày
xem nhà máy và tao cũng sẽ chỉ dẫn cho mày biết công việc phải làm,
Bond ạ. Mày sẽ chuẩn bị giúp tao thực hiện một trong những vụ can thiệp
quân sự càn rỡ nhất của thế kỉ đấy. Một vụ mà tao chắc sẽ làm thay đổi tiến
trình lịch sử. Mày có nghe không đấy?”

Bond gật đầu.
“À mà này, đừng có buồn khi tao gọi mày là “thằng Bond”, chứ không

phải là “ông Bond” hay “ông sĩ quan chỉ huy Bond”, được không? Đó cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.