QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 16

2. Tiếng Gọi Từ Quá Khứ

Đó là một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, và hàng ngàn người hành

hương đang tụ tập ở quảng trường Thánh Peter để nghe Đức Giáo hoàng
nói chuyện với họ từ cửa sổ của tầng cao.

James Bond thoáng chần chừ giữa những người ngoan đạo. Chàng

ngắm nhìn những khuôn mặt cả tin đang nghển về phía ban-công xa xa và
những thoáng hân hoan hiện ra khi người đàn ông già nua nói vài từ bằng
thứ ngôn ngữ của họ. Chàng muốn phát ghen với sự trung thành giản dị của
những người này. Chàng lắc đầu và bước xuyên qua giữa bầy bồ câu.

Ngay cả cái thứ tiếng Latin cứ cho là thông dụng đó cũng chẳng có ấn

tượng gì với Bond. Như một bóng hình phiền muộn, chàng rảo bước qua
khu Bảo tàng Castel Sant Angelo thấp lùn, vượt qua sông Tiber, tới khách
sạn Zanardelli, dừng chân ở một quán bar, gọi một ly Americano - loại cà
phê espresso nồng mà phải hớp hai lần mới hết, chứ không phải loại cà phê
thông thường chỉ một hớp là xong. Nơi này đang đầy những thực khách
vừa nhàn nhã thưởng thức bữa sáng muộn màng, vừa sôi nổi trò chuyện
giữa những tiếng gọi món ăn vui vẻ của những người phục vụ trong bar.
Vài phụ nữ trung niên đang cho những con chó cưng của họ ăn những mẩu
bánh dưới gầm bàn. Bond đứng cạnh quầy bar, uống xong tách cà phê, đặt
lên quầy ít xu lẻ và lại tiếp tục lang thang xuống phố.

Kì nghỉ phép dài ba tháng của chàng, do đám y sĩ ở London ép buộc,

vẫn còn hai tuần lễ nữa mới hết. Bắt đầu kì nghỉ cũng khá dễ chịu. Một
người bạn già của ông M đã thu xếp cho chàng một căn nhà tranh ở
Barbados, nơi chàng có thể bơi lặn cả ngày trước khi ăn bữa tối ở hàng hiên
do Charity, một phụ nữ mũm mĩm ở trên đảo, nấu và phục vụ. Chị ta nấu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.