QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 163

Hắn đóng mảng tường đó lại và quay người trên ghế. “Một ngày nào

đó, tao sẽ tạo ra nhiều lũ nghiện ở Anh quốc, nhiều như Anh quốc từng làm
ở Trung Hoa ấy. Sẽ sớm có ngày đó thôi. Đến lúc đấy chúng mày sẽ mất
hình tượng của chúng mày ở Liên Hiệp Quốc. Chúng mày rồi cũng sẽ thua
trong cuộc Chiến tranh Lạnh này. Chúng mày sẽ xứng đáng trở thành một
nước trong thế giới thứ ba thôi.”

“Nói cho tao biết chuyện này đi.” - Bond nói. - “Làm sao mày lại có

thể chiến đấu cho cả hai phe, Hồng quân và Quốc xã khi bị tàn tật như vậy?
Ý tao là cái tay của mày ấy.”

Đây là một sự mạo hiểm có tính toán của chàng.
Trong chốc lát, cặp mắt xanh sẫm nheo lại khi hai gò má nhô lên và

hai hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt. Rồi Gorner thở phì ra.

“Mày không biết gì về Mật trận phía Đông cả thằng ngu ạ. Ở đó đâu

chỉ có những chú lính Ănglê nâng tách uống trà lúc năm giờ và thọc dao
vào lưng mày lúc sáu giờ. Ở đó là những con thú, gần chết vì cóng, giết
nhau bằng tay không, hãm hiếp, tra tấn và giết chóc. Tân binh nào cũng
được chúng chào đón - bọn khuyết tật, lũ điên, bọn điếc, bọn giang mai.
Chỉ cần có thể kéo cò súng - chỉ cần có thế tìm thấy một khẩu súng trường -
là vào quân ngũ được. Đấy là cái mà mày có thể nói là mỗi người góp một
tay.”

Gorner đã kiềm chế lại. Hắn gần như cười. “Đó. Tao nghĩ tao đã đùa

đây. Một tay... Ngay cả cái tay này.”

Rồi hắn giơ bàn tay mang găng trắng lên và trợn mắt nhìn chằm chằm

vào mắt của Bond một cách đầy thách thức.

“Thế mày có muốn xem nó không?”

“Không.”
“Nhìn đi, Bond. Tao biết mày khá tò mò mà. Nếu không tò mò thì mày

đã không trở thành điệp viên được. Hãy để tao cho mày xem nhé.”

Gorner lột phăng chiếc găng và gí sát bàn tay của hắn vào mặt Bond.

Lòng bàn tay trắng hồng, dài và dẹt, nhưng mu bàn tay thì lại đen xì và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.