QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 194

15. “Anh Có Muốn Em Không?”

Một tia sáng lóe lên trên bề mặt tối đen trước mặt chàng, rồi một luồng

hơi nóng khô bỏng ùa vào. Với một tiếng gầm nhỏ, Bond thúc mạnh bên
vai lành lặn của mình lên bờ đất cứng phía trên cho tới khi có thể đẩy thân
mình lên và cuối cùng thì đầu chàng cũng lên được tới khoảng không. Với
cơn đau tưởng chừng không thể chịu đựng nổi, chàng trồi hai vai, rồi cả
thân mình qua lỗ hổng đó. Sau cùng chàng đã đưa được hông và hai chân
lên rồi đổ gục xuống mặt đất đầy cát, hổn hển thở và rên rỉ trong khi cố
gắng để không bị rơi vào trạng thái bất tỉnh.

Khi thị giác đã quay trở lại, chàng thấy mình đang nhìn vào hai mũi

giày da nâu đánh xi bóng loáng và cặp gấu quần lơ-vê của bộ đồ vải lanh
màu kem. Chàng vừa ngẩng đầu lên thì đế của một chiếc giày da đã đạp
ngay lên gò má chàng và dúi mặt chàng xuống cát.

“Đó là Ống đựng Xì-gà.” - Giọng của Gorner cất lên. - “Một cách thử

sức chịu đựng được phát minh bởi bọn sĩ quan trường công lập tại những
trung đoàn ưu tú nhất của chúng mày trong Thời kì Khẩn cấp ở Malaysia.
Tao nghĩ mày thích cái này. Và tao nghĩ tao cũng thích nữa đấy. Thế là tao
chợt nảy ra ý nghĩ sẽ tự làm một chuyến đi thật đặc biệt để quan sát mày.”

Gorner vẫn để đế giày trên mặt chàng. “Ý định chỉ nhằm loại bỏ

những tên chỉ điểm trong đám người địa phương, nhưng bọn sĩ quan của
mày thấy khoái quá nên rốt cuộc chúng làm chỉ để giải trí thôi.” - Hắn quay
lại nói với một tên phụ tá khuất mặt. - “Đem con chuột chũi Ănglê bẩn thỉu
này đi.”

Cái bàn chân nhấc ra khỏi mặt Bond và chàng lăn ngửa người lên để

kịp nhìn thấy Gorner đang đi một đoạn ngắn đến chiếc máy bay trực thăng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.