QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 206

chừng trên cánh cửa xà lim. Như vậy càng tốt, Bond nghĩ. Chàng rất hài
lòng khi cô gái đã hiểu những hướng dẫn của mình và nàng vẫn chưa làm
chàng phải thất vọng.

Khi cảm thấy đã là hai giờ sáng, Bond thận trọng đứng lên và giúp

Scarlet đứng dậy. Nàng xoa bóp chỗ vai đã vào khớp của chàng và hôn nhẹ
lên vết thương ở gò má, chỗ miếng thủy tinh đã xiên vào tới tận lợi trên của
chàng. “Anh sắp sửa có một thời gian thú vị với ông nha sĩ đấy, có đúng
không anh yêu của em?”

Chàng nhăn mặt lại.
“Một điều sau chót,” - Scarlett nói. - “Anh phải hứa với em việc đầu

tiên chúng mình sẽ làm nếu thoát khỏi đây là nhờ ai đó đến đưa Poppy ra.”

“Anh hứa.” - Bond hôn nhẹ lên môi nàng, quay đến chỗ cánh cửa, đu

thân hình đau nhức lên những tảng đá và giấu mình lên phía trên khung
cửa. - “Nào!”

Scarlett ghé sát miệng vào ô cửa bọc lưới rồi hét lên một hồi dài.

Không có tiếng gì ở phía ngoài, dù Bond biết nhà máy vẫn hoạt động và thể
nào cũng có lính gác ở gần đây. Nhưng chẳng thà không có tiếng chân còn
hơn có quá nhiều tiếng chân.

“Làm lại đi.”
“Suỵt. Nó đang đến đấy.”

Bond có thể nghe thấy tiếng ai đó đang đi tới. Một ánh đèn pin rọi qua

ô cửa bọc lưới.

Scarlett mở phanh nút chiếc áo bảo hộ màu xám và để lộ bầu ngực.
“Anh có muốn em không?” - Nàng nói.

“Thế thằng kia đâu?” - Tên lính gác hỏi.
“Đang ngủ. Nó bị đau. Trật khớp vai.” - Scarlett câm lặng ra dấu mệt

mỏi và chỉ vào chỗ góc mà tên lính không thể nhìn thấy được. “Nhanh lên.”
- Nàng nói và giật mạnh lưng quần của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.