QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 23

“Đó không phải là chuyện tôi từng kể.” - Chàng nói. - “Nào, tôi có thể

gọi gì cho bà đây?”

“Xin cho một ly martini nguyên chất. Ở đây họ phục vụ loại này được

lắm. Ông nên thử một ly đi.”

Bond mỉm cười cương quyết và gọi cho mình một ly cà chua ép. Vấn

đề không được uống chất có cồn là ở chỗ ít nhiều thì tất cả các thức uống
ấy đều gây cảm giác khó chịu.

Họ cùng mang ly tới góc nhà, nơi cách xa chiếc đàn piano. Bond ngắm

nhìn đầy thèm muốn khi Larissa dùng trái ôliu gắn trên chiếc que khuấy
nhè nhẹ cái chất lỏng sền sệt trong ly của nàng. Nàng châm một điếu
Chesterfield và chìa gói thuốc cho chàng. Chàng lắc đầu và rút điếu thuốc
của mình. Từ lâu chàng đã hút sạch số thuốc mua ở nhà Morland, rồi cũng
cố xoay xở tìm được ở cuối phố Condotti một người bán thuốc lá tháo vát,
thu xếp cho chàng 500 điếu Turkish với chất lượng tàm tạm.

“Thế bà đang làm gì ở Rome này, Larissa?”

“Tôi tới đây cùng chồng. Ông ấy là giám đốc của một trong những

công ty bảo hiểm lớn có văn phòng mà ông có thể thấy ở phố Veneto ấy.”
Giọng nàng nghe rất thú vị: hơi trầm, một thứ tiếng Anh có học vấn với
một chút gì đó hơi giang hồ.

“Và thế là tối nay chồng bà bỏ rơi bà à?”
“Tôi... Có thể là. À mà ông đang làm gì ở đây vậy, ông Bond?”

“Làm ơn gọi tôi là James đi. Tôi đang đi nghỉ. Tôi kinh doanh hàng

xuất khẩu.”

“Đi nghỉ một mình hả?”
“Ừ, tôi thích như vậy. Tôi thấy đi một mình có thể thấy được nhiều thứ

hơn.”

Larissa nhướng một bên lông mày lên và vắt chéo hai chân lại. Đây là

cách thu hút sự chú ý của chàng vào cặp giò của nàng, Bond hiểu, và không
thể trách nàng được. Một cặp giò dài thượt với những đường cong mềm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.