QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 232

Felix run rẩy đứng lên. Anh vòng cánh tay lành qua vai của Hamid.

“Cám ơn ông, Hamid ạ.”

“Allahu Akbar.”

Felix đứng lặng một lúc để lấy lại hơi. “Đúng. Tôi nghĩ ông ấy là vậy:

Tôi nghĩ ông có thể đến đây mà, Hamid. Nào hãy đưa ông Darius về nhà.”

❀ ❀ ❀

Bond tính toán là đã ở trên không được gần ba giờ đồng hồ. Dưới ánh

sáng mặt trời chói lọi, chàng có thể nhìn thấy họ đang bay qua dãy núi
Ural.

“Tôi có thể nói chuyện với phi công được không?” - Chàng nói với tên

lính gác ngồi cạnh lối đi. Tên này lắc đầu. Chắc chắn hắn không nói được
tiếng Anh, Bond nghĩ.

“Gọi Masoud đi.” - Chàng nói tiếp.

Hắn lại lắc đầu.
“Tôi cần biết chiếc máy bay này hoạt động như thế nào.” - Bond nói. -

“Hãy gọi Massoud đi, được không?”

Tên lính làu bàu trong cổ họng với tên ngồi ở ghế phía trên, và tên

này, với chiếc mũ của Mỹ có hàng chữ Chicago Bears trên đầu, miễn cưỡng
đứng dậy và đi lên phía trước. Một phút sau, hắn quay lại, không phải với
Massoud mà với Ken Mitchell.

“Họ muốn ông lên phía trên ngay bây giờ.” - Mitchell nói. - “Đừng cố

làm gì kì cục đấy nhé.”

“Vậy giờ này ai đang lái máy bay?” - Bond hỏi.
“Nó đang bay theo chế độ lái tự động. Ông chẳng phải làm gì hết, cho

tới khi tới gần đó. Rồi chúng ta sẽ phải hạ độ cao.”

“Anh có biết tại sao không?” - Bond hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.