QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 248

Trông ông ta trạc năm mươi tuổi, tóc xám, béo múp, mặc vest nhưng không
thắt cravat. Không phải KGB rồi, Bond nghĩ, nhưng chắc chắn phải là một
tay buôn lậu hoặc làm gì đó tương tự. Chỉ có thể là như vậy, hoặc là một
cán bộ đảng được ưu ái.

Bond leo lên phía sau, còn Scarlett leo lên ghế trước và giải thích cho

bác tài cáu kỉnh rằng đó là anh trai của nàng và anh ta bị ngờ nghệch nên
không nói được.

Họ đi theo hướng tới Kazan trong khoảng một tiếng đồng hồ và khi tới

một quãng đường vắng và xa khu dân cư, Bond rút khẩu Luger từ lưng
quần ra và gí sát nó vào tai người lái xe.

“Nói ông ta hãy chạy chậm và dừng xe lại.”
Cả ba người ra khỏi xe và cùng bước tới sau một lùm cây để không ai

có thể nhìn thấy họ.

“Nói ông ta cởi hết quần áo ngoài ra.”
Scarlett ngó đi chỗ khác trong khi Bond cởi hết đồ ra và mặc vào quần

áo của người lái xe. Có chiếc ví trong túi quần, và chàng móc ra một số
tiền.

“Chỗ này bao nhiêu vậy?”

Scarlett đếm rồi nói, “Đủ để mua nước uống và thức ăn.”
“Đủ mua xăng không?”
“Đủ, nhưng không đủ để mua quần áo đâu.”

“Nói ông ta hãy đợi mười phút rồi mới được đi đấy. Cho ông ta biết là

chúng ta sẽ bỏ lại xe ở Moscow, và nói anh xin lỗi ông ta nhé.”

Bond và Scarlett chạy tới chiếc Volga và cho nó vọt đi ngay lập tức.
“Khi tới Moscow,” - Scarlett hỏi. - “Chúng ta sẽ tới Sứ quán Anh

chứ?”

“Không.” - Bond đáp. - “Về mặt sứ quán mà nói thì cánh tình báo lại

không tồn tại ở đó. Đặc biệt là ở Moscow. Anh không thể dựa vào sự che
chở của họ. Nhưng em thì được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.