QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 250

“Em đã ráng giải thích với con mụ tổng đài, thế nhưng mụ ta hoàn

toàn không hiểu điện thoại quốc tế là cái gì cả. Hình như mụ ta hoàn toàn
không có chút khái niệm nào về chuyện đó cả.”

“Đằng nào em cũng phải đến Sứ quán ở Moscow mà. Chỉ còn cách đó

thôi. Anh sẽ đưa cả hai ta đến đó càng nhanh càng tốt. Chúng ta không thể
đổ thêm xăng vào buổi tối, như vậy chúng ta sẽ phải dừng lại ở đâu đó để
sáng mai có thể đi tiếp. Thế nhưng cần phải kiếm ít đồ ăn sau khi đi qua
Kazan.”

Scarlett rầu rĩ gật đầu và rúc vào người Bond trong ghế trước. Chàng

phải đánh thức nàng dậy để giúp chàng đọc những kí tự ki-rin viết trên
bảng chỉ đường ở Kazan, và ngay khi vừa ra khỏi ngoại ô, họ đã thấy một
nhà hàng dành cho cánh lái xe tải ở phía sau con đường.

Chỉ có mình họ ngồi dưới ánh đèn neon, và có một bà to béo mang

súp, bánh mì đen và trà cho họ. Sau đó, cũng có một món hầm, nhưng
chẳng ai trong hai người có thể ăn gì nhiều.

“Anh biết tại sao ở đây không có nhiều thực khách rồi.” - Bond nhận

xét.

“Đây đâu phải là những thứ anh đã mơ, phải không?” - Scarlett hỏi.
“Đúng vậy.”
“Anh sẽ đến thăm em ở Paris, James nhé? Em sẽ nấu cho anh một bữa

tối với những món mà anh tả.”

“Anh nghĩ những món đó ở trong khách sạn cơ.”
“Cũng được. Thế anh có biết hôm nay là thứ mấy không?”
“Không. Sao vậy?”

“Chúng ta hãy hẹn gặp nhau vào chủ nhật đầu tiên mà chúng ta rảnh.

Anh có thể gọi đến văn phòng của em vào thứ sáu và em sẽ nói cho anh
biết khách sạn nào.”

“Đồng ý. Nhìn này. Có hai chiếc xe tải mới tới đậu ngoài kia rồi. Đã

đến lúc mình phải đi thôi.” - Bond ném mấy tờ giấy bạc lên mặt bàn và hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.