QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 249

“Thế nhưng không có em giúp bằng tiếng Nga, anh không thể làm

được gì hết.”

“Anh cũng có thể.”

“Em không bỏ anh, James ạ. Không phải bây giờ.”
“Được rồi, nếu vậy thì em phải ngủ đi một lúc đã. Chiếc ghế dựa này

có thể ngả xuống thành giường đôi đây. Người Nga rất tự hào về nó và
thường mang đi biểu diễn trong các đợt Hội chợ Xe hơi ở London đấy.”

Một giờ sau, chàng đánh thức nàng dậy. Họ đang ở trạm xăng, và có

một ông già từ trong nhà bước ra để bơm xăng.

Ở trong xe, Bond nói, “Em hãy ra ngoài duỗi giò ra và nói cho lão ta

biết là anh sẽ vào nhà trả tiền xăng.”

Ông già gật đầu sau khi nghe Scarlett nói, và Bond bước vào trong

nhà. Có một phụ nữ đầu trùm khăn đang ngồi sau quầy.

Bond rút khẩu Luger ra và chỉ vào ngăn kéo đựng tiền, đồng thời giơ

một ngón tay lên môi mình ra hiệu im lặng. Người phụ nữ hoảng hồn mở
ngay ngăn kéo và Bond nhét hết mớ tiền giấy trong đó vào túi quần và lấy
thêm ít tiền xu để gọi điện thoại. Chàng ra hiệu cho bà ta cởi khăn trùm
đầu, chiếc áo len và cả đôi giày để đưa hết cho chàng.

Rồi một lần nữa giơ ngón tay ra hiệu một cách nghiêm khắc lên môi,

chàng chạy ra ngoài, leo lên xe và gọi Scarlett lên theo.

Khi Scarlett đóng cửa xe, Bond gài số, nhả côn cho chiếc xe vọt đi, bỏ

lão già ngơ ngác đứng lại với chiếc vòi bơm xăng còn đang nhỏ giọt.

Bond lái thật nhanh trong vòng hai giờ liền, cho tới khi trời xẩm tối.

“Nhìn kìa!” - Scarlett reo lên. - “Có một trạm điện thoại ở kia kìa.

Chúng mình hãy thử đi.”

Từ trong xe, Bond quan sát trong khi nàng đánh vật với hệ thống điện

thoại Xô Viết sơ đẳng. Sau khoảng mười phút, nàng quay trở lại, chán nản
và cáu kỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.