QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 253

Scarlett mặc váy và áo khoác đồng phục tiếp viên BOAC với áo len và giày
của người phụ nữ ở trạm xăng. Hầu hết hành khách đi tàu điện đều ăn mặc
đơn giản và chẳng ai bận tâm nhìn họ đến lần thứ hai.

Trong khi Scarlett biến mất vào mê hồn trận của GUM, một con quái

vật có mái tháp màu xanh lá cây, lớn cỡ viện bảo tàng Louvre, thì Bond đi
bộ lòng vòng bên ngoài; chàng đi liên tục không dám dừng lại vì sợ có
người đến hỏi chuyện. Chàng đi mấy vòng liền trước khi thấy Scarlett hiện
ra với hai túi xách đầy.

“Hai giờ vừa qua là hai giờ dài nhất trong đời anh đấy.” - Chàng nói.
“Đợi một chút rồi em sẽ cho anh xem em đã mua được những gì. Một

chiếc nón rơm nhỏ sẽ giúp anh trông giống một ông giáo dạy toán đang đi
nghỉ hè. Một chiếc sơmi ngắn tay. Anh vẫn thích loại này mà, đúng không?
Những đôi vớ mà các chàng Ivan vẫn thường tự hào trong nông trang tập
thể của họ đấy.”

“Thế còn của em?” - Bond vừa hỏi vừa đẩy vội nàng từ trong bóng

râm của tường thành Điện Kremlin sang phía ga tàu điện.

“Hai chiếc quần lót bà già và chiếc áo lót chắc chắn tới mức có thể đỡ

cả cái mái hình củ hành của nhà thờ St Basil đó. Một chiếc sơmi. Ít bánh mì
và phômai.”

“Em tuyệt lắm. Thôi mình đi nào.”
Họ đi tàu điện đến quảng trường Ba Nhà Ga trong khu đông-bắc của

thành phố và đi lên cầu thang của ga Leningrad. Trong phòng đợi của nhà
ga, với những đám đông đi lại có mục đích, Bond cảm thấy yên tâm hơn là
đi lòng vòng giết thời gian ở bên ngoài GUM.

Scarlett mua hai vé đi Krasnaya Strela trên chuyến tàu Mũi Tên Đỏ,

khởi hành lúc mười một giờ năm mươi lăm phút, chạy suốt đêm tới
Leningrad. Sau đó cả hai đi tới một công viên nhỏ và thay quần áo trong
nhà vệ sinh công cộng.

“Bây giờ,” - Scarlett nói. - “Em sẽ đến Sứ quán.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.