QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 261

mình sẽ ăn trứng cùng cá hồi xông khói và cà phê. Rồi con tàu và Helsinki.
Và rồi Paris.”

Bond mỉm cười, lăn người nằm ngửa ra và hôn lên môi nàng. Giấc ngủ

đã làm chàng hồi sức phần nào.

“Tại sao cứ mỗi lần anh định làm tình với em,” - Chàng hỏi. - “Thì lại

có chuyện gì đó xảy ra làm chúng ta bị gián đoạn? Có phải là “định mệnh”
không?”

“Không.” - Scarlett đáp. - “Nó như vậy để đến cuối cùng, khi xảy ra,

nó sẽ tuyệt vời hơn.”

Scarlett biến vào hành lang cùng chiếc túi nilon của gã lái chiếc Volga,

và Bond bắt đầu chuẩn bị cho một ngày nữa. Khi tới Helsinki, chàng sẽ gọi
điện cho ông M hỏi xem chuyện gì đã xảy ra với Quái vật biển Caspian.
Chàng mỉm cười trước viễn cảnh mà chàng dự đoán. Ông già chắc chắn sẽ
không giấu niềm vui khi nghe thấy giọng của Bond sau một thời gian im
tiếng trên radio.

Khi đã xong phần việc có thể làm với kem đánh răng của Xô Viết

cùng thứ nước lờ lợ, họ thu dọn chỗ ngồi và ngắm cảnh thành phố
Leningrad đang dần hiện ra.

“Ngay khi tới bến cảng,” - Bond nói. - “Em phải tìm được một người

chủ tàu ưa mạo hiểm, Scarlett ạ. Ở một chỗ nào đó trong vịnh Phần Lan là
biên giới trên biển giữa những người Cộng sản và thế giới tự do. Anh nghĩ
chúng ta có thể chắc chắn một cách có lí rằng, sẽ có lính biên phòng vũ
trang đi tuần đấy.”

“Anh muốn em kiếm một tay cướp biển hả?” - Scarlett hỏi

“Đúng.” - Bond đáp. - “Với một chiếc tàu có tốc độ rất nhanh.”
“Em sẽ cần tiền.”
“Em lại biến anh thành tên ăn cắp đốn mạt nữa rồi.”

“Anh rất nghề trong vụ đó, anh yêu ạ.”
Bond thở dài và kiểm tra lại băng đạn của khẩu Luger.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.