“Chỉ là chuyện phải nhào ngay vào thôi. Có trục trặc với một thằng tên
là Silver.”
“Tôi không ngạc nhiên về chuyện này.”
“Hắn đã cố ngăn cản không cho Leiter liên lạc. Hắn hóa ra là kẻ hai
mang. Và này Bond, tôi sợ rằng Pistachio, ông ta đã...”
Bond thấy đường dây trống rỗng. Thế nghĩa là chỉ có chuyện đó thôi.
Chàng nguyền rủa dữ dội.
“Cứ thư thả ở Paris đi.” - Ông M nói. - “Trên đường trở về
Washington, Leiter sẽ ghé qua đó vào thứ hai. Tôi nghĩ cậu ta muốn gặp
cậu đấy.”
“Tôi sẽ cho Moneypenny biết cần tìm tôi ở đâu.”
“Hiện giờ chỉ có vậy thôi.”
“Cám ơn ngài.”
Chàng gác ống nghe và bước ra ngoài, đi về phía con sông. Darius là
người tốt, thế nhưng, cũng như Darko Kerim ở Istanbul và cả những người
khác trước đó, ông ta luôn hiểu những hiểm nguy dính dáng trong công
việc.
Bond cố gạt ý nghĩ về ông ta ra khỏi tâm trí. Túi chàng vẫn còn đầy
những đồng franc mới, và chàng đang lang thang dọc theo bờ kè, thỉnh
thoảng dừng lại ngắm mấy bức tranh rẻ tiền, mấy món đồ lưu niệm và
những cuốn sách cũ bày bán bên bờ sông. Khi những quầy hàng bằng gỗ
sơn màu xanh lá cây được mở ra, chàng ngạc nhiên thấy chúng có thể chứa
được nhiều hàng đến thế. Chàng nhặt một chiếc tháp Eiffel thu nhỏ và xoay
xoay nó trên những ngón tay. Chàng có nên mua một món quà cho Scarlett
chăng? Chàng tự hỏi. Cũng đủ thời gian để làm việc này từ nay cho tới tối
mai.
Chàng hài lòng khi mua được tấm bưu thiếp táo bạo rất phù hợp với
Moneypenny và đi đến một quán cà phê nhỏ trên vỉa hè của phố
Bourdonnais để viết lên tấm bưu thiếp đó. Chàng gọi một ly Americano -
gồm Campari, Cinzano, vỏ chanh và nước suối Perrier - không phải vì