QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 274

và đóng cửa nó rồi.”

“Thế có đổ máu không?”

“Cũng chẳng có gì nhiều. Tao lệnh cho lũ nhân viên phải hợp tác. Lúc

đó tao đang ở Paris.”

“Còn những người ở trong đó thì sao, chuyện gì đã xảy ra với họ?”
“Lũ nghiện ấy à? Trời ơi. Ai biết tới chúng? Ai lo cho chúng? Tao

đoán chúng lại trở về với chốn bùn lầy nước đọng của chúng thôi.”

Bond trông thấy người chơi kèn co trong ban nhạc đang nhổ nước bọt

xuống boong tàu, và người thổi kèn clarinet thì đang lật tập nhạc đặt trên
giá. Người đánh trống lại ngồi xuống chiếc ghế đẩu của mình.

Rồi chàng nhìn vào phía trước bụng Gorner, nơi bàn tay phải của hắn

đang đỡ bàn tay trái mang găng.

“Mày có thích nghe nhạc không hả Bond?” - Gorner nói. - “Nó sẽ lại

bắt đầu trong vài giây nữa thôi. Tao không phải là loại ngu xuẩn chuyên đi
tìm kiếm cái chết kéo dài hay cái chết ngoạn mục cho những kẻ thù tinh
quái của mình. Một viên đạn duy nhất cũng đủ cho cái tên Ănglê cặn bã
như ngươi.”

“Thằng Silver làm việc cho mày phải không?” - Bond hỏi.
“Ai cơ?”
“Carmen Silver. Cái thằng ở General Motors ấy. Tao nghe nói nó đã cố

gắng cản trở hành động của một tay CIA thứ thiệt.”

“Có thể nó đã bị bọn Nga tống tiền.” - Gorner đáp. - “Có lẽ nó “đã hòa

nhập” rồi và nghĩ rằng nó am hiểu lợi ích quốc gia của Mỹ hơn hẳn các sếp
của nó.”

“Đúng.” - Bond nói. - “Hoặc có thể nó chỉ là một thằng hạng bét thôi.”
“Trong thế giới của mày luôn có những loại người như vậy đấy Bond

ạ. Chỉ là những chuyện lòng thòng vớ vẩn thôi. Ồ, nhìn kìa, ông nhạc
trưởng quay lại với ban nhạc rồi. Ông Hashim đây thích nghe nhạc của tụi
đen lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.