QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 279

“Chào anh, James. Hình như chúng mình đã gặp nhau sớm hơn hẹn

một ngày rồi.”

Nàng nhổm dậy khỏi chiếc ghế kê trong cái góc tối nhất mà nàng đã

ngồi từ nãy tới giờ và đẩy chiếc đèn hướng ra xa chỗ chàng. Nàng vươn
người bật công tắc điện, và cả căn phòng bừng sáng với ánh sáng tĩnh lặng
bình thường.

Nàng đang mặc chiếc váy đen ngắn tay, đi đôi vớ đen và đeo sợi dây

chuyền bạc giản dị. Nàng đã tô đỏ cặp môi bằng thứ son mà cặp mắt của
chàng lần đầu tiên nhìn nàng không chớp khi nàng còn là bà Larissa Rossi
ở Rome. Mái tóc sạch sẽ và rực rỡ của nàng rũ nhẹ trên bờ vai trần.

Thế nhưng, đây là lần đầu tiên kể từ khi chàng biết nàng, trông nàng

rất lúng túng, và có vẻ lo sợ.

“Em xin lỗi anh rất nhiều, James ạ.” - Nàng bước một bước đầy do dự

tới gần chàng. - “Từ đầu em không có ý định yêu anh đâu.”

Bond cười. “Có gì đâu.”
“Anh biết từ lúc nào vậy?” - Giọng nàng đầy căng thẳng và lo âu, lộ rõ

sự kinh hãi của một người đang lo sợ sắp bị mất tình yêu.

Bond thở dài nặng nề. “Ngay khi anh vừa bước vào căn phòng này.

Nhưng thực ra, cũng đã trong suốt thời gian qua.”

“Cái nào?”
“Cả hai.”
Bond bắt đầu cười lớn, và thấy không thể dừng lại được. Toàn bộ

những căng thẳng trong mấy ngày qua dường như đang được trút hết ra
khỏi người chàng.

Rồi, sau khi hít vào một hơi dài, chàng đã trấn tĩnh lại. “Anh nghĩ

ngay lúc em bắn chính xác xuyên qua sợi cáp điện trong nhà chứa tàu ở
Noshar ấy... Đó là lần đầu tiên anh nghi ngờ.”

Scarlett bĩu môi. “Nhưng nó ở rất gần em mà.”
“Cũng không gần lắm đâu em.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.