QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 40

“Thật vậy chứ, James, dạo này anh chỉ được cái nói miệng không

thôi.”

Trước khi chàng kịp trả lời thì cánh cửa thang máy đã đóng lại. Trong

lúc thang máy đưa chàng ra khỏi các tầng lầu trong tòa nhà, chàng chợt nhớ
đến vẻ mặt ngơ ngác của Larissa ở lối vào khách sạn ở Rome. Chỉ nói
miệng không thôi. Có lẽ Moneypenny nói đúng.

❀ ❀ ❀

Bond đã trải qua bốn mươi lăm phút cùng một gã tên là Julian Burton,

người mặc chiếc sơmi trắng không cổ đã chỉ dẫn cho chàng cách thở từ tận
đáy bụng như thế nào.

“Hãy nghĩ đến một chiếc bình mà anh muốn đổ đầy nước vào ấy. Đó

là cách mà anh thở. Hãy hít và ém không khí xuống đến tận xương cụt và
đến tận cặp thận của anh, rồi từ đó hít tràn không khí vào với cảm giác như
cái bình được rót dần dần đầy lên ấy. Bây giờ hãy nhắm mắt lại và nghĩ tới
một cảnh dễ chịu nhất. Đó có thể là một bãi biển hay một dòng suối thơ
mộng trong rừng. Một nơi đặc biệt riêng tư. Hãy dẹp bỏ hết thảy những âu
lo hằng ngày của anh và tập trung vào chỉ một chỗ đáng yêu ấy thôi. Hãy
tiếp tục thở. Thở thật sâu, hít không khí vào từng ngóc ngách trong cơ thể
anh. Hãy dẹp bỏ hết những ý nghĩ khác, hãy đặt bản thân vào một chỗ đặc
biệt của mình thôi.”

Cái “chỗ đặc biệt” để Bond cứ nghĩ tới nghĩ lui ấy chẳng phải là chốn

ẩn dật thôn dã; nó là làn da cổ của Larissa mà chàng đã ngắm trong quán
bar. Có thể vẫn còn thời cho chú chó già đấy... Cuối buổi tập, Bond hứa với
Julian rằng chàng sẽ tập thở sâu mỗi ngày. Rồi sau đó thay vì dùng thang
máy, chàng chạy bộ xuống lầu đến quầy tiếp tân. Chàng còn quá ít thời gian
cho những buổi tập thể lực, thế nhưng được chút nào cũng hay chút ấy.

Cứ nghĩ đến Tiến sĩ Julius Gorner, chàng lại thấy luồng hào hứng chảy

mạnh trong huyết quản. Từ trước đến giờ, với những người mới thấy, chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.