QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 55

Một loạt những tiếng sột soạt, lộc cộc trong tai nghe, rồi vẫn cái giọng

phụ nữ thô lỗ của ngày hôm qua.

“Tôi nghe đây.”

Đúng là một con mái già chua ngoa, Bond nghĩ. Cái mà con mẹ này

cần là...

“Có chuyện gì?” - Mụ càu nhàu.
“Có tin nhắn nào cho ông Bond không? James Bond.”

“Đợi một chút. Có. Một mật mã.”
“Và?”
“Cái gì thưa ông?”

“Mật mã ấy. Nó là gì?”
“Nó là “màu xanh”.”
“Cám ơn bà.” -
Chàng nói. “Và cho tôi bày tỏ sự thương xót tới người

chồng bất hạnh, khốn khổ của bà.” - Chàng nói thêm khi dập máy.

Tên con đường này gợi cho chàng một điều gì đó quen quen. Đúng

rồi, chàng đã nhớ. Harrys Bar. “Hãy gọi món Đầm lầy Roo Doe-Noo,” như
quảng cáo của tờ Herald Tribune. Chàng nhìn đồng hồ đeo tay. Vẫn còn
thời gian cho một ly whisky cùng nước suối Vittel trong không gian thư
thái của khu hội viên tại Harrys Bar trước khi cần gọi điện cho Scarlett.
Ngồi trong chiếc ghế bành da, hút điếu cuối cùng của hai bao thuốc lá trong
ngày, Bond tự thú nhận mình đã bắt đầu cảm thấy hài lòng với bản thân.
Cái điệp vụ này, rồi cô gái đó, và uống rượu vang cùng Mathis, rồi giờ đây
là cái cảm giác an toàn này...

Chàng thảy tờ giấy bạc lên trên cái hóa đơn thanh toán đầy phi lí và

bước ra khỏi bar, quay trở lại buồng điện thoại. Chàng được nối máy ngay
tới văn phòng của Scarlett mà không gặp một trở ngại nào.

“Scarlett hả? Đây là James Bond. Ngày mai em có đi không?”

“Có, thế còn anh?”
“Mấy giờ chúng ta có thể đến đó?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.