QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 79

“Gorner bị ám ảnh bởi sự thật là mọi người không ưa hắn, và hắn coi

tất cả chuyên đó là sự bài ngoại.

Hắn coi Oxford là một thứ câu lạc bộ Ănglê hảo hạng mà người ta

không cho hắn gia nhập. Em đoán có thể có một vài đám chọc ghẹo hay
quở mắng hắn, nhưng cha em cam đoan rằng hầu hết mọi người đều tỏ ra
rất tốt bụng và lịch thiệp với hắn. Em nghĩ đây có thể là những việc mà hắn
đã phải trải qua, bằng cách nào đó đã khiến cho tâm hồn hắn hóa đá, và hắn
quyết định sẽ trả thù những gì hắn nhìn nhận như là lũ Ănglê hợm hĩnh.
Hắn bị ám ảnh bởi nền văn hóa Anh, và dĩ nhiên là cả những trò linh tinh
buồn chán xoay quanh môn cricket, lối chơi sòng phẳng và cữ uống trà
buổi chiều. Hắn nghĩ hết thảy chỉ là một sự lừa đảo kinh khủng thôi. Hắn
coi chuyện này trầm trọng hơn bất kì người Anh nào. Hắn coi chính sách
đối ngoại của người Anh và cả đế chế Anh là một sự tôn sùng quá đáng, và
hắn nghĩ hắn có thể cho mọi người biết nó đã hoàn toàn dã man và không
công bằng như thế nào. Em cứ nghĩ chuyện gì cũng phải có thời gian để
đơm hoa kết trái, nhưng nói gọn lại, hắn căm giận nước Anh vì nghĩ rằng
nước Anh đã coi rẻ hắn, và hắn quyết định sẽ đem cả đời ra để triệt phá
nước Anh.”

“Có thể hắn đã có những ý nghĩ đó trước rồi.” - Bond nói.
“Anh nói vậy là sao?”
“Khi hắn đổi phe trong chiến tranh ấy. Có thể, khi tình thế quá rõ là

bọn phát xít Đức không thể đánh bại người Anh, hắn nghĩ người Nga có thể
sẽ là một vụ cá độ tiếp theo tốt nhất.”

“Anh thông minh lắm, James ạ. Em đâu biết anh lại là một nhà tâm lí

giỏi đến thế nữa.”

“Người ta đưa rượu vang cho em thử kia kìa.”
Scarlett thoáng ngửi qua ly Bâtard Montrachet. “Tuyệt. Em đang nói

gì nhỉ?”

“Em đang nịnh anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.