QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 88

ông một bữa tối ngon nhất ở Tehran này. Tôi mong ông không quá mệt.
Đầu tiên ông có thể ghé qua nhà tôi để dùng thử ít

caviar

vừa đem về từ

biển Caspian sáng hôm nay. Như vậy có được không?”

Ông ta có giọng nói trầm, ấm áp, với thứ tiếng Anh chuẩn, không bị

pha giọng.

“Tôi sẽ sẵn sàng trong nửa tiếng nữa.” - Bond đáp.
Chàng gọi phục vụ phòng để hủy món trứng và giục đem nhanh

whisky lên. Chàng mặc chiếc áo sơmi trắng ngắn tay, chiếc quần vải bông
rộng và đôi giày mọi có bọc mũi bằng sắt. Chàng kĩ càng kiểm tra lại chiếc
áo khoác mỏng nhẹ, mới mua hồi sáng ở Paris, để chắc chắn nó không làm
lộ rõ khẩu PKK mà chàng đang mang bên người.

Phía ngoài khách sạn, một chiếc Mercedes màu xanh nước biển đang

đợi chàng. “Tôi là Farshad, lái xe của ông Alizadeh.” - Người đàn ông với
khuôn miệng cười tươi sáng, vừa mở cửa xe cho chàng vừa nói. - “Tên tôi
có nghĩa là Hạnh phúc trong tiếng Farsi.”

“Thật tốt cho ông, ông Hạnh phúc ạ.” - Bond nói.
- “Giờ chúng ta đi đâu?”
Chiếc xe vọt từ sân trước của khách sạn ra ngoài đường.

“Chúng ta sẽ tới khu Shemiran, nơi tuyệt nhất ở Tehran. Rất đẹp, ông

sẽ thích đấy.”

“Tôi cũng chắc vậy.” - Bond nói, khi Farshad lách gấp né tránh hai

chiếc xe tải lao tới từ hướng đối diện.

- “Nếu như chúng ta còn sống để tới được đó.”

“Ôi có chứ!” - Farshad cười lớn. - “Chúng ta sẽ đi qua đại lộ Pahlavi.

Đại lộ dài tới mười hai cây số, dài nhất khắp vùng Trung Đông dấy.”

“Hình như đây cũng là đại lộ đông xe nhất.” - Bond nói, khi chiếc xe

len lỏi giữa dòng xe đang giành giựt dữ dội lối đi ở ngã tư, nơi mà đèn tín
hiệu giao thông hình như chẳng giúp ích được bao. Sau hơn hai mươi phút
và cũng với khoảng chừng ấy số cú thoát chết, chiếc Mercedes quẹo trái và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.