QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 92

Darius vươn người ra phía trước và cũng bằng những động tác vừa rồi,

tiếp tục xơi thêm món caviar. “Ý tôi là thế này, James ạ. Chúng tôi đã quá
quen với việc luôn bị can thiệp rồi. Có lúc chúng tôi nghĩ mình cũng giống
như một con điếm già tội nghiệp trên đường St Denis vậy. Ai cũng có thể
buông lời trả giá được. Trong chiến tranh, phe Đồng minh thấy chúng tôi có
vẻ quá thân thiện với bọn Đức, thế là họ xâm chiếm chúng tôi và vua Shah
bị đá đít đi. Rồi họ nghĩ ông Mossadegh, vị thủ tướng độc lập và tế nhị của
chúng tôi quá thành thật với người Nga. Họ cũng không tin tưởng ông ấy
chỉ vì ông ấy hay được chụp hình cùng công chúng khi đang mặc những gì
trông giống bộ pyjama của họ. Thế là người Mỹ đưa tới một người tên là
Kermit Roosevelt để sắp đặt một cuộc đảo chính, rồi đưa vua Shah lưu
vong trở lại ngai vàng. Tôi thú thực là có giúp đỡ ông Roosevelt chút xíu.
Giờ đây tôi cũng chẳng quá quan tâm đến những việc đó, chỉ cần chúng tôi
được yên ổn sống là được rồi. Tehran là một cái ổ đầy gián điệp. Nó đã là
như vậy và sẽ luôn như vậy thôi. Có một vị khách người Anh hóm hỉnh đề
nghị rằng người Nga và người Mỹ nên ở chung trong một căn hộ, như vậy
sẽ tiết kiệm được khối tiền trong việc nghe trộm lẫn nhau. Thế nhưng có
một việc luôn làm chuông báo động reo - đó là khi một kẻ ngoại bang tới
và muốn nhiều thứ quá. Mọi người đều được đón chào khi đến để làm việc
và kiếm tiền ở đây, mặc dù để làm một cách hợp pháp thì cũng khó. Ngoài
chuyện dầu hỏa, chúng tôi cũng có thể chấp nhận ở một mức độ nào đó
chuyện can thiệp chính trị nếu như trong việc này có cái gì đó cho chúng
tôi: bảo hộ, ảnh hưởng, vũ khí, đô la. Thế nhưng cả hai thứ cùng một lúc thì
không được. Mọi chuyện mà tôi nghe về gã Gorner này đã làm tôi rất khó
chịu, và như mong muốn của tôi, tôi có thể đề nghị với anh rằng, tôi không
phải là một kẻ dễ bị ăn hiếp đâu.”

Darius pha thêm một bình martini nữa, đoạn nói: “Làm thêm chút

caviar nữa đi James. Mười phút nữa tôi sẽ nói Farshad đánh xe đưa chúng
ta xuống nhà hàng ngon nhất Tehran. Nó nằm ở phía nam thành phố, gần
một ngôi chợ. Ở đó sẽ chẳng có ai nhận ra tôi cả. Hầu hết mọi người ở
Tehran này đều biết tôi đang làm việc cho sếp của anh đây. Sếp của anh có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.