QUỶ SỨ CŨNG PHẢI DÈ CHỪNG - Trang 95

“Hạnh phúc ở cái tên, hạnh phúc ở bản chất. Cậu ta khoái những vụ

săn đuổi này lắm. Giờ đây chúng ta đã ở ngoài bản đồ rồi đấy, James à.
Người ngoại quốc thường không đi xa xuống phía nam đến thế này đâu.
Phía trên kia là nơi mà người ta gọi là Thành phố Mới đây. Ở đấy đầy rẫy
những nhà thổ, quán bar và ổ cờ bạc nữa. Còn cái lối đi xuống đó, là khu
thị trấn tồi tàn, chỗ ở của những người thật sự nghèo hèn đến từ các vùng
quê. Những người Arab và người tị nạn từ Afghanistan. Họ sống trong dơ
dáy và nghèo khổ.”

“Ông không nghĩ nhiều về những người Arab phải không?” - Bond

hỏi.

“Người ta thường không miệt thị những người ngoại quốc ở trên đất

nước của mình, ngay cả đối với những người tị nạn.” - Darius đáp. -
“Người Ba Tư, như anh biết đấy, cũng là giống người Arian, chứ không
phải là Semitic như những người Arab. Còn về chính những người Arab,
ồ... Họ thiếu một nền văn hóa, James ạ. Tất cả những cái mà họ có trên đất
nước họ - người Iraq, người Saudi, người Arab vùng Vịnh - chỉ là một vài
thứ mà họ đã ăn cắp hoặc sao chép lại từ chúng tôi thôi. Thôi đủ rồi. Chúng
ta đã tới nơi rồi.”

Darius nài nỉ Bond đi trước qua ô cửa có gắn một chiếc bóng đèn màu

đỏ ở trên vòm, trông cứ như là của cửa hàng bán thảm. Ngay phía trong, có
một ông già ngồi trên chiếc ghế dài thấp, đang hút thuốc từ chiếc điếu bát.

Bond hơi lưỡng lự nhưng, theo phép xã giao của người Ba Tư, chàng

buộc phải đi trước vị chủ nhà.

“Hãy tin tôi đi, James.” - Darius nói và đặt cả hai bàn tay lên hai vai

của Bond.

Ngay khi cúi đầu để bước qua vòm cửa, qua khóe mắt, Bond nhận ra

chiếc Oldsmobile đã dừng ở bên kia đường, và tắt ngay đèn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.